Mạch Tử Long quắc mắt: "Chịdâu, chị nói vậy cũng không đúng, không nói người khác, chỉ hai chúngta, tuyệt đối không phải heo có thể chạy, em đã nói với chị, đối với anh họ em, người khác không biết chứ em biết rất rõ, tuyệt đối giữ mìnhtrong sạch, tự chị đi thăm dò đi, xem anh ấy đã từng có những vụ taitiếng ầm ĩ nào chưa? Nếu là người không tốt, ba em có thể tự mình đứngra sao?"
Lâm Lôi nghe xong, cũng có mấy phần xấu hổ, cúi đầu nói: "Ai tin."
Mạch Tử Long thấy cô không tin, cũng không nói thêm nữa, chỉ bước lên nhìnSở Ngự Tây, trán quấn băng gạc, có thể là đầu bị va chạm, anh ta lạinhìn chân của anh, bắp chân bó thạch cao, không khỏi thở dài nói: "thậtlà đáng thương, đã như vậy, cũng không ai quan tâm, em phải lập tức vàobộ đội, anh tự sinh tự diệt đi."
Lâm Lôi muốn đi, lại có chút dodự, điện thoại trong túi vang lên, làm chấn động, cô nhớ đây không phảilà tiếng chuông điện thoại của mình, lấy ra nhìn mới nhớ tới là của SởNgự Tây, cô đưa cho Mạch Tử Long.
"Alô?" Mạch Tử Long nhấc máy, bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái.
Lâm Lôi lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Mạch Tử Long ấn loa ngoài, nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của cô gái kia: "Anh?"
Mạch Tử Long nói: "Sở Vân Hề?"
"Anh...là?" Giọng nói của Sở Vân Hề có chút ngập ngừng, có lẽ không đoán ra là ai,cũng khó trách, Mạch Tử Long hầu như không đến Sở gia, cho dù lần trướclà mừng thọ 60 của Sở Hán Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529094/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.