Cổng biệt thự,Thương Đồng đứng ở nơi đó, thân thể cứng ngắc, cô có thể cảm giác đượcrất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía này, tay cô ẩm ướt, bị Nhiễm ĐôngKhải nắm chặt, tim đập thình thịch, trong lỗ tai dường như có âm thanhkêu gào, là bà ấy, thật là bà ấy!
Bà ấy không chết, rõ ràng đangđứng trước mặt mình, nhan sắc vẫn tốt, khí chất tao nhã, cùng ngôi biệtthự hợp vào nhau lại càng thêm tốt đẹp, bên tai bà là khuyên tai xanhbiếc ướt át, làm nổi bật lên ánh mắt nhu thuận như nước. (nhu là mềm,thuận là xuôi theo)
Nhiễm Đông Khải ở một bên thản nhiên nắm chặt lấy bàn tay ẩm ướt của Thương Đồng, mỉm cười mở miệng: "Bác gái, cô ấylà bạn của cháu, tên Thương Đồng, Đồng Đồng, vị này là Sở bác gái."
Ánh mắt Thương Đồng dừng lại trên người bà, khó khăn gật đầu.
"Thương tiểu thư, xin chào." Tân Mộng Lan cười nhạt, như là hạt trân châu dưới ánh trăng, mông lung nhẹ nhàng.
"Xin chào." Thương Đồng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào trên thảm hoa văn, nhưng mờ mịt cái gì những không nhìn thấy, năm năm trước bà đứng rất xa, côđã chạy trối chết, bây giờ gần trong gang tấc, cô thậm chí có thể cảmgiác được bà mờ nhạt giống như chiếc bóng.
"Mẹ..." Là giọng của Vân Hề.
Thương Đồng ngẩng đầu, thấy Sở Vân Hề kéo lấy tay Sở phu nhân, cả người tựavào vai bà, trong mắt rõ ràng lộ ra vài tia nước mắt, lại ngấm ngầm chịu đựng tủi thân.
Sở Phu Nhân nhẹ nhàng vỗ vào tay Sở Vân Hề, mềmmỏng nói: "Vân Hề, con đi lên lầu gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529053/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.