Niệm Niệm yêu thích ôm lấymột con gấu bông màu trắng không buông tay, Thương Đồng nắm tay cô bé,dịu dàng nói: "không cảm ơn chú Nhiễm sao?"
Niệm Niệm đi đến bên cạnh Nhiễm Đông Khải, ngọt ngào mỉm cười: "Cảm ơn chú Nhiễm."
Nhiễm Đông Khải vuốt mái tóc mềm mại của cô bé, đứng dậy, nắm tay cô bé: "đithôi, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong, chú Nhiễm sẽ cùng chơi vớicháu."
trên bàn ăn, bữa sáng cực kỳ phong phú, có cháo trắng dưachua của Trung Quốc, cũng có sandwich kiểu Tây, ánh mặt trời từ cửa sổsát đất chiếu vào, Thương Đồng có chút mất tự nhiên, cẩn thận cho NiệmNiệm ăn chút cháu trắng, thấy trên khóe môi cô bé dính nước cháo, liềnđưa tay ra lấy khăn giấy.
Nhưng Nhiễm Đông Khải đã đưa tay qua,dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch khóe môi Niệm Niệm, anh chỉ về phíaThương Đồng vẫn chưa động vào bữa ăn: "không hợp khẩu vị sao?"
Thương Đồng lắc đầu, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, cô chưa bao giờ nghĩđến lại cùng một người đàn ông ngoài Sở Ngự Tây tiếp xúc thân mật nhưthế này. Anh và La Hằng Viễn cũng không giống nhau, Hằng Viễn là học trò của cha cô, cô cũng coi anh như làm anh cả của mình, thế nhưng NhiễmĐông Khải đối với cô mà nói, hoàn toàn là một người xa lạ.
"Emkhông cần khách sáo." Nhiễm Đông Khải dường như nhìn thấu được tâm tưcủa cô, anh để khăn ăn trong tay xuống, giọng càng dịu dàng: "Kỳ thựctôi còn phải cảm ơn em, đã lâu tôi chưa từng trải qua bữa ăn ấm áp nhưvậy."
Thương Đồng khó hiểu, cô ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529047/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.