"Nhiễm tổng..." Tay của anhquá lớn, khiến cô không tránh thoát được, lúc ba người bọn họ vừa ra đến cửa, thang máy bên kia mở ra, trên tay Sở Ngự Tây xách túi đồ xuấthiện, mà ở cuối hành lang, còn có Lận Khả Hân đứng ở góc tối.
Thương Đồng theo bản năng dựa về phía Nhiễm Đông Khải, tại sao lại làm cô gặpphải hoàn cảnh khó xử thế này? cô muốn lùi bước, lại bị Nhiễm Đông Khảivững vàng giữ chặt, anh kề sát vào lỗ tai cô, khẽ giọng nói một câu:"Đừng sợ, có tôi."
Thương Đồng cúi đầu, máu đồng thời xông lên não.
Sở Ngự Tây chậm rãi đến gần, anh ném gì đó trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Thương Đồng dựa vào Nhiễm Đông Nhải, ánh mắt sáng quắc giống như lửa.(Tội nghiệp anh Ngự Tây quá.)
"Sở tổng, cảm ơn anh đã chăm sócThương Đồng và con gái của tôi, bây giờ tôi nên tận lực của mình rồi."Nhiễm Đông Khải một tay ôm Niệm Niệm mỉm cười, một tay ôm lấy vai Thương Đồng, mỉm cười nhìn Sở Ngự Tây: "Bất quá, đề nghị trước đó của anh vẫnhiệu lực như cũ, coi như ân tình anh đưa Niệm Niệm đến bệnh viện, tốimai gặp lại."
Sở Ngự Tây từ từ siết chặt nắm tay, cuối cùng anh cũng không nói gì, né qua bên đường đi, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Lúc này, Thương Đồng lại lần nữa lướt qua anh, cô thậm chí có thể ngửi được hơi thở trên người anh, rất gần, nhưng lại rất xa. Anh nhất định là hận cô thấu xương, cho dù cô có mạnh mẽ đến cỡ nào, nhưng nghĩ đến ánh mắttránh né khi đó của anh, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529045/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.