Sở Ngự Tây hít sâu một hơi, con ngươi có chút đông lại, cuối cùng dừng lại trên ngườiThương Đồng, cô nghiêng mặt, một nửa tựa vào ngực Nhiễm Đông Khải, anhđã từng rối rắm, thậm chí năm năm đều chưa từng để xuống cô gái này, vậy mà ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn anh một cái, quả đấm của anhchậm rãi siết chặt, cười lạnh nói: "Nhiễm Đông Khải, cái giày rách nàyanh cũng nguyện ý nhặt, tuỳ anh." (Giày rách: người đàn bà dâm đãng;người đàn bà hư hỏng )
Thân thể Thương Đồng cứng ngắc, cô không dám quay đầu lại, nhắm mắt, lòng đã đau đến không đau hơn được nữa.
Sở Ngự Tây đi thẳng đến cửa, nhìn lại Thương Đồng đang ngẩn ra một cái, trong mắt cuối cùng mang hết tình cảm vứt bỏ.
Loảng xoảng một tiếng, tiếng cửa vang lên.
Khung cửa chấn động theo.
Trong phòng cuối cùng yên tĩnh lại. Thương Đồng thu về tầm mắt, nhìn mặtNhiễm Đông Khải, thấp giọng nói: "thật xin lỗi, tôi không nghĩ đến anhấy sẽ như vậy, thật xin lỗi đã mang anh kéo vào..."
"không sao."Nhiểm Đông Khải cũng ổn định lại tâm trạng, anh sửa sang lại cổ áo mộtchút, lông mày nặng trĩu nói: "Lần này đã chọc giận anh ta."
Thương Đồng vịn khung cửa, dưới chân như nhũn ra, trượt đến trên ghế ngồi, côngay cả giả cười cũng không được, chỉ mệt mỏi gật đầu một cái, cô đang ở trong dòng suy nghĩ.
"Anh ta là cha của Nhiệm Nhiệm." Nhiễm Đông Khải kéo cái ghế, ngồi xuống trước mặt cô, nhà bếp nhỏ hẹp càng thêm chật chội.
Thương Đông ngẩng đầu lên, nhìn anh một cái, lại chán nản rủ xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529018/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.