Nhiễm Đông Khải mở lòngbàn tay ra, bên trong nắm chìa khóa của La Hằng Viễn, Sở Ngự Tây trongnháy mắt muốn cướp đi, anh nhanh chóng khép tay lại, mang chìa khóa cầmchắc trong tay.
"Anh cùng cô ấy có quan hệ thế nào?" Suy đoán ởđáy lòng đã có đáp án, mặt anh nhẹ nhõm rất nhiều. (Câu này chắc là củaanh Nhiễm)
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, không nên quên thân phận anh đã đính hôn."
Nhiễm Đông Khải nghe vậy, đáy mắt hơi tối lại, ngẩng đầu, sau đó hờ hững:"Ngự Tây, tôi tự mình có chừng mực, nếu anh nghi ngờ, hãy tự mình đi tìm câu trả lời, không phải ở chỗ tôi suy đoán."
Sở Ngự Tây mở cửaxe, một trận gió lạnh trên đường thổi qua, men say tập kích trong đầu,con ngươi của anh lạnh nhạt nhìn Nhiễm Đông Khải trầm giọng nói: "Anhdám có lỗi với Vân Hề, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh."
Nhiễm Đông Khải bình tĩnh như trước nhìn Sở Ngự Tây, lúc nhắc đến cái tên đó, con ngươi chợt tối tăm, anh không lên tiếng nữa, chỉ là tay đặt ở trênđùi chậm rãi nắm chặt.
--------Vũ Quy Lai-------
Đêm, rất nặng nề.
Hoàn cảnh bệnh viện rất kém, sau khi truyền dịch xong, Niệm Niệm yếu ớt dựavào ngực Thương Đồng, sờ trán, dường như bớt sốt, thân thể của cô cóchút dinh dính, có lẽ là ban ngày ra mồ hôi.
Ánh đèn ngoài hànhlang chiếu vào, chiếu lên trán Thương Đồng, bóng tối ngưng tụ lại trênmặt cô, ống tiêm còn chưa lấy ra, dịch thuốc còn sót lại rơi tí tách,giống như một thác nước nhỏ.
"Niệm Niệm?" Thương Đồng hôn lên trán cô bé, thấy trên lưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529014/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.