Chương trước
Chương sau
Khi trở về nhà Phương Lê ăn uống một trận cảm thấy không có gì thì định ngày mai sẽ đi học. Buổi sáng, Diêm Mặc Nghiêu cùng Phương Lê xuống phòng ăn dùng bữa với Nhạc lão phu nhân, chính là đồ ăn vừa được bưng lên, Phương Lê liền cảm thấy dạ dày co rút  vội vàng đưa tay bịt miệng nếu không đã gặp chị Huệ rồi.
" Em sao vậy,?" Diêm Mặc Nghiêu ngồi bên cạnh liền buông đũa xoay sang nhìn Phương Lê, sau đó nhìn chén cháo, xoay sang quản gia đứng một bên nói:" đi kiểm tra chén cháo này đi."
" Vâng." Quản gia đáp lời nhanh chóng để người giúp việc đem một bàn đồ ăn hạ xuống, khiến Nhạc lão phu nhân ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mi hỏi
" Có chuyện gì sao? Dạ dày không khoẻ à?"
Diêm Khải Tuấn cùng Nhạc Văn Hi cũng đều xoay sang nhìn Phương Lê, chính là trong ánh mắt Diêm Khải Tuấn có chút biến hoá, trong lòng gã có một dự cảm không tốt.
" Không sao đâu ạ, chỉ là hai ngày nay ăn uống không được ngon thôi, chắc vài ngày sẽ không sao."
Diêm Mặc Nghiêu nhìn Phương Lê trong chốc lát, sau đó nói: “ vậy em ăn món khác đi, có muốn ăn gì không? Anh nói nhà bếp đi làm."
" Thôi em không ăn đâu, em ăn trái cây là được."
Diêm Mặc Nghiêu nhanh chóng bảo nhà bếp cắt trái cây cho cậu, sau đó còn làm một đĩa salad trái cây cùng một li sữa ấm.
Ăn sáng xong xuôi, Phương Lê cùng Diêm Mặc Nghiêu ngồi cùng xe mà đi, chính là lên xe ngồi được 5 phút Phương Lê đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng, liền dựa vào vai Diêm Mặc Nghiêu mà nghỉ ngơi nào ngờ lại ngủ luôn.
Diêm Mặc Nghiêu quay đầu nhìn Phương Lê  sau đó nhẹ nhàng xoay người ôm cậu vợ nhỏ vào ngực để cậu dựa được thoải mái hơn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Phương Lê. Khi Phương Lê nghe tên mình thì mơ màng mở mắt nhận ra chính là Diêm Mặc Nghiêu liền ngơ ngác nhìn hắn.
" Tới rồi sao anh?"
Bàn tay khẽ dụi mắt ngồi thẳng dậy định bước ra bên ngoài thì liền ngây ngẩn xoay lại nhìn Diêm Mặc Nghiêu.
" Ủa đây là đâu?"
“Bệnh viện.” Diêm Mặc Nghiêu nói.
" Đến bệnh viện làm gì vậy, có ai cần thăm à? Phương Lê vẫn ngơ ngác mà hỏi thì nhận ra ánh mắt của Diêm Mặc Nghiêu đang nhìn cậu, khiến Phương Lê liền nhanh chóng hiểu mà nói.
" Chỉ là bụng khó chịu chút thôi, không có gì đâu, đến bệnh viện làm gì...."
Đang nói thì Phương Lê liền khựng lại, Diêm Mặc Nghiêu đưa cậu đến bệnh viện có phải là khám xem có bầu hay không ư? Không phải cậu luôn hi vộng có đứa nhỏ sao, sao đầu óc lại ngốc mà không nghĩ ra những biểu hiện này giống mang thai nhỉ....
" Mặc kệ thế nào, hiện tại đến bệnh viện rồi em cũng vào khám tổng quát một lần xem thế nào, để anh an tâm được không?"
" Được." Nghe Diêm Mặc Nghiêu dịu dàng nói Phương Lê cũng nhanh mà gật đầu cạu hiện tại vô cùng lo lắng, nếu thật sự có thai thì vui rồi, nhưng không có thì sao?
" Ngoan, có anh đi cùng em. Không cần sợ. Dù kết quả ra sao thì chúng ta bình tĩnh tiếp thu là được." Diêm Mặc Nghiêu vừa nhẹ nhàng xoa đầu Phương Lê vừa trấn an. Sau đó còn hôn nhẹ lên môi cậu vợ nhỏ một cái mới nắm tay Phương Lê đi vào bên trong.
Phương Lê được hộ sĩ đưa đi kiểm tra từng hạg mục, Diêm Mặc Nghiêu ngồi ngoài ghế nhìn có vẻ bình thản nhưng thật ra nội tâm đã dậy sóng. Thật ra sau khi ba người vợ trước chết, hắn đã không còn gì vọng bản thân có con ruột. Nhưng từ khi kết hôn cùng Phương Lê cảm giác chờ mong được có đứa con chung với cậu lại dâng lên, hắn thật sự muốn một đứa nhỏ có chứng dòng máu với Phương Lê vô cùng.
Chính là Phương Lê khám xong ngồi ngoài phòng chờ dựa vào ngực Diêm Mặc Nghiêu mà bấm điện thoại thì kết quả cũng nhanh chóng có. Phương Lê thật sự đang mang thai, mà cái thai đã hơn hai tháng.
Chính là nhìn kết quả cả người Phương Lê mơ màng, chính là không thể hình dùng được bằng lời khi vừa cao hứng vừa chờ mong mà còn chút sợ hãi, lo lắng.
Khi được Diêm Mặc Nghiêu ôm vào ngực thì Phương Lê không khống chế được bản thân liền oà khóc nức nở, Diêm Mặc Nghiêu chỉ biết vừa cười vừa dỗ vợ nhỏ đang lấy áo hắn để chùi mũi, thật sự tâm trạng hắn cũng như đang nhảy dù nhưng vui sướng là nhiều nhất. Ôm Phương Lê vừa vỗ về dỗ dành vừa rủ rỉ trấn an cảm xúc ông bầu.
" He.. he... Híc... Chúng ta có con rồi, có con rồi. Là thật đúng không anh?" Phương Lê vừa khóc vừa cười bộ dáng quả thật hài hết nấc, vừa nhìn giấy kết quá vừa hỏi Diêm Mặc Nghiêu.
“Là sự thật ” Diêm Mặc Nghiêu cũng nhanh chóng trả lời còn mỉm cười hun hun chóp mũi của vợ nhỏ.
" Em sợ...em sợ mình đang nằm mơ, tỉnh dậy chỉ có một mình hiu quạnh, phải tự thân đối mặt với gian nan vất vả."  Phương Lê dùng sức ôm chặt Diêm Mặc Nghiêu nói tiếp: “  nếu thật là mơ thì đừng cho em tỉnh dậy, em có con rồi, có chồng nữa, em muốn cùng anh nuôi con khôn lớn thành tài, muốn cùng anh nắm tay tới lão hức.. hức.."
Phương Lê nói xong thì nước mắt cũng rơi ra, nhưng đây là nước mắt của sự hạnh phúc, Diêm Mặc Nghiêu cũng mỉm cười vừa hôn lên khoé mắt của vợ nhỏ vừa nói.
" Không phải mơ, đây là sự thật, chúng ta thật sự có con, anh cũng sẽ nắm chắc tay em mà cùng đi đến già, ngoan.. đừng khóc nữa bảo bối."
" Chúng ta có con anh vui không?"
Phương Lê rốt cuộc bật cười, là phát ra từ sâu trong nội tâm cảm giác vui sướng.
Do Phương Lê mang thai, nên để bảo đảm sự an toàn của  Phương Lê cùng đứa nhỏ đang thành hình trong bụng cậu, Diêm Mặc Nghiêu liền tăng thêm nhân lực điều tra ngày đêm, chính là như lột kén càng lột càng lộ ra sự thật đến dơ bẩn đằng sau.
.......
Chuyện Diêm Mặc Nghiêu làm đầu tiên chính là gọi người giúp việc dọn đồ Diêm Khải Tuấn cùng Nhạc Văn Hi ra khỏi Diêm, hắn không muốn để lại mầm móng gây hại nào cũng quanh vợ con hắn, chính là dù đuổi ra khỏi Diêm gia nhưng chắc chắn Diêm Khải Tuấn không thể nào thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn.
" Này, con lại làm cái gì vậy?" Nhạc Lâm Hoa nhìn người giúp việc đang lần lươt dọn đồ của Nhạc Văn Hi và Diêm Khải Tuấn ra sảnh mà phẫn nộ hét lớn:" con muốn làm ta tức chết có đúng không, muốn ta chết hai ngươi sống mới thoải mái đúng không?"
Vì chuyện lần trước bọn Diêm Học Ấn dọn khỏi Diêm gia rồi vị Diêm Mặc Nghiêu tạt gáo nước lạnh , Nhạc lão phu nhân vẫn còn tức giận chưa tiêu, giờ lại thấy Diêm Mặc Nghiêu vừa về đã đọn đồ đuổi Diêm Khải Tuấn cùng Nhạc Văn Hi mà không nói trước với bà một tiếng thì bà cảm thấy càng tức giận hơn. Cảm thấy chính là Phương Lê bảo Diêm Mặc Nghiêu đuổi họ khiến bà muốn tức chết, ánh mắt nhìn Phương Lê càng không có độ ấm.
" Nãi nãi, cứu con xin ngài cứu con. Con không muốn rời khỏi Diêm gia đâu, nếu ra khỏi nhà còn sẽ sống không nổi mất. Nãi nãi ngài cứu con đi, Phương Lê hồi lúc đã chính miệng nói muốn ép con chết, bây giờ chỉ có ngài là cứu con được thôi, con xin ngài, nãi nãi... Hức... Hức..."
Nhạc Văn Hi sắc mặt tiều tụy vừa thấy Nhạc Lâm Hoa như thấy được cứu tinh, vội vàng lao đến quỳ xuống ôm bà mà van xin, vừa khóc vừa nói.
Diêm Khải Tuấn đứng một bên bộ dạng như bình tĩnh chỉ cúi đầu, từ lúc Phương Lê thẳng mặt nói câu đó gã đã suy nghĩ rất kĩ để tìm đường lui, tuy rằng biết ra khỏi Diêm gia cũng không thoát khỏi bàn tay Diêm Mặc Nghiêu, nhưng chỉ cần có thể ra được thì gã sẽ tìm cơ hội mà đào tẩu.
" Con không cần sợ, nhà này còn ta, ta chưa chết thì không ai có quyền đuổi hai con ra khỏi cái nhà này." Nhạc Lâm Hoa bộ dáng như lão thái thái phong kiến ngày xưa, ánh mắt nhìn Diêm Mặc Nghiêu đều là tức giận.
" Ngài nói đạo lí một chút đi." Diêm Mặc Nghiêu cũng chỉ biết thở dài mà nói:" ngài cưng chiều, che chở cho bọn họ, vì bọn họ mà trừng mắt tức giận với chính con ruột cùng con dâu của mình như vậy sao? Ngài làm con càng lúc càng lạnh tâm."
" Rốt cuộc người không nói đạo lí là ai? Ta xem con có vợ rồi quên mẹ ruột là ta mới đúng, trước kia con đâu có như vậy, còn bây giờ nghe lời vợ mà con muốn ta tức chết có đúng không?"  Nhạc Lâm Hoa tức giận rống tiếp: “Học Ấn cùng Bác Phong chính mình nói ra muốn dọn ra ta cũng không nói gì, nhưng giờ thì sao bọn Văn Hi có nói gì hay đã làm gì mà con một hai đòi đuổi, ta thật không hiểu nổi, bọn nó làm gì để con khó chịu như vậy?! Ta năm nay cũng không còn trẻ, chỉ muốn cùng con cháu vui vẻ sống qua quãng thời gian này, để bọn nó ở đây bồi ta không được hay sao? Một hai con phải làm đuổi chúng đi, con thật muốn ép chết ta còn mới vui phải không? Phải không?"
Phương Lê ngồi ở sofa ăn táo mà im lặng, bộ dáng như không liên quan đến mình, vô cùng ngoan ngoãn ngồi cạnh Diêm Mặc Nghiêu, làm lơ ánh mắt phẫn nỗ của Nhạc lão phu nhân đang tia tới. Hơn nữa, cậu cũng chả rảnh bận tâm cảm thụ của Nhạc Lâm Hoa thế nào, từ lúc bà bênh bọn Nhạc Văn Hi ép cậu xin lỗi rồi khi biết được sự thật cũng một lòng nói tốt cho bọn Văn Hi còn nói cậu bỏ qua mọi chuyện thì cậu thật sự đã lạnh lòng với bà, với lại chuyện này là do Diêm Mặc Nghiêu chủ trì, cậu cũng chả muốn ý kiến cò, chỉ cần nghe lời ông chồng già dưỡng thai là được.
" Bây giờ ngài nhất quyết muốn giữ bọn họ ở lại đúng không?"  Diêm Mặc Nghiêu xụ mặt hỏi.
“Trừ phi ta chết! Bằng không hài người các ngươi cũng đừng hòng đuổi bọn nó đi.!"
Nhạc Lâm Hoa thái độ kiên định nói.
" Vậy được rồi, hai bọn họ ở lại cùng ngài, con với Phương Lê dọn ra ngoài."  Diêm Mặc Nghiêu nhìn bà giọng điệu vô cùng lạnh nhạt nói: “Phương Lê đang mang thai, vốn dĩ nhà là nơi an toàn nhất. Nhưng ngài một hai giữ người ngoài ở lại, con cũng không muốn cãi với ngài để mối quan hệ mẹ con chúng ta xa cách, chúng con khi đã dọn ra, thì  ngài cũng đừng hi vọng chúng con quay trở lại nhà này nữa, con cũng muốn nói với ngài còn không nói đùa, con nói được thì làm được."
" Con... Con nói cái gì? Phương Lê đang mang thai sao?"
Nhạc Lâm Hoa trợn to mắt nhìn Phương Lê, bà cảm thấy sửng sốt không tin nổi mà vội vàng hỏi lại lần nữa.
Diêm Khải Tuấn cùng Nhạc Văn Hi cũng sửng sốt mà nhìn về phía Phương Lê, chính là nghe chính miệng Diêm Mặc Nghiêu nói khiến bọn họ đều thật sự không tin được, Nhạc Văn Hi thì hoàn toàn ngây ra, như bị một búa nện vào đầu, vô pháp suy nghĩ được thứ gì.
“Ngài không có nghe lầm.” Diêm Mặc Nghiêu trả lời: “Phương Lê thật sự đang mang thai, nhưng hiện tại ngài muốn giữ lại hai đứa cháu giả mà đuổi cháu ruột ra đường, sau này đứa nhỏ có lớn lên ngài nghĩ xem nó sẽ nghĩ thế nào về nãi nãi ruột của mình."
" Là thật sao? Con không được nói dối ta, bằng không ta sẽ tức chết, Phương Lê thật sự mang thai? Đây là sự thật sao?!”
Diêm Mặc Nghiêu giơ tay ý bảo trợ lý đem kết quả xét nghiệm cho Nhạc lão phu nhân xem, sau đó nhàn nhạt nói tiếp.
" Có phải hay không ngài xem kết quả báo cáo của bệnh viện thì biết không cần hỏi lại còn, với lại ngài cảm thấy chúng con lừa ngài cũng được. Dù gì chuẩn nữa chúng con cũng dọn ra ngoài rồi, không phiền ngài sống cùng mấy đứa cháu của ngài."
Nhạc Lâm Hoa lơ đi câu nói lẫy của Diêm Mặc Nghiêu, cầm bản báo cáo xem kết quả mà bàn tay run rẩy không thôi, sau đó không khống chế được mà lớn tiếng khóc lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.