Edit: Sóc Là Ta
Hoàng Phủ Chính lắc đầu nói: "Không, ở trước mặt tôi, cô ấy không như vậy."
"Vậy trước mặt anh cô ấy thế nào? Chỉ dịu dàng không bá đạo sao?"
"Đúng vậy, cô ấy luôn có dáng vẻ điềm đạm dịu dàng. Tuy rằng sẽ có nhiều lúc tình cờ làm nũng nhưng chưa từng nổi giận, thậm chí tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy nổi giận."
"Vậy anh cho rằng ai mới thật sự là cô ấy đây?"
"Đều là cô ấy cả. Ở trước mặt tôi, cô ấy có dáng vẻ yên lặng mà tôn trọng cũng do cô ấy có ý niệm đang yêu tôi. Chính vì vậy, cô ấy không yêu cầu phải được báo đáp. Còn ở trước mặt anh, cô ấy vô cùng thoải mái, xem anh như bạn bè thân thiết nên tỏ vẻ không kiêng dè, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn tôi."
Hà Trùng cũng chìm đắm trong chuyện cũ, nhớ lại trong một năm qua, anh và Quý Tiểu Đông có lối sống thoải mái khác thường, từng lời ăn tiếng nói cũng không phải kiêng dè. Vì vậy, anh thông cảm nói: "Cô ấy trông có lúc khá chín chắn, chín chắn đến nỗi khiến anh cảm nhận rằng cô ấy quá tốt với mình, thậm chí có lúc khi nhìn vẻ mặt cô ấy, anh cũng không thể nỡ lòng mở miệng từ chối."
"Nhưng hiện tại hoặc về sau tôi không muốn khiến cô ấy cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi rất muốn có cơ hội lại lần nữa làm người yêu của cô ấy. Tôi muốn lại yêu cô ấy nhiều hơn cô ấy yêu tôi, yêu không tiếc tính mạng, không muốn cầu báo, cứ như vậy cam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531824/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.