Edit: Sóc Là Ta -
Khuôn mặt Hoàng Phủ Chính vẫn nghiêm túc như thế, anh cũng không hề có ý định nói gì nhưng Quý Tiểu Đông thực sự không nhịn được nên có nói hơi lớn tiếng: "Dương Mỹ Lệ, chị nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi nhưng dù thế nào đi nữa, chị cũng không thể ăn cắp tác phẩm của người khác để làm của riêng mình. Những phương án đó rõ ràng là do mấy vị đồng nghiệp ở đây vắt hết óc mới nghĩ ra được, thế nhưng chị lại lợi dụng chức vụ không chút lưu tình chiếm làm của riêng mình. Lẽ nào trong lòng chị không cảm thấy hổ thẹn hay sao?"
"Hoang đường! Cô dựa vào cái gì nói tôi ăn cắp tác phẩm của người khác chứ? Hãy đưa chứng cứ ra đây, nếu như chứng cứ không đủ sức thuyết phục, hãy cẩn thận tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng."
"Nếu như chị nói mình là người trình bày phương án này thì xin chị nói sơ qua một chút về nội dung phương án này đi. Tôi không cần chị phải thuộc nằm lòng từng câu từng chữ, chỉ cần chị nói sơ qua ý chính trong phương án đó là được rồi."
Dương Mỹ Lệ khinh thường phất tay, mũi vểnh lên trời nói: "Cũng đã qua một thời gian dài như vậy rồi, tôi làm sao có khả năng nhớ nữa?"
"Bản tổng kết tháng trước chị mới nộp lên khoảng ba bốn ngày nay thôi, chắc chị sẽ không quên nhanh đến như vậy chứ?"
“Cô phải hiểu rõ, tôi là một lãnh đạo cả một bộ phận, phải làm rất nhiều chuyện. Nếu như mỗi khi làm ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531807/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.