Edit: Sóc Là Ta -
Anh thờ ơ nở nụ cười, những loại trừng phạt này đối với anh chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể bảo vệ được người yêu thì anh không tiếc bản thân mình thế nào.
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng ho khan trầm thấp, Lương Thu quay đầu lại, nhìn thấy đồng nghiệp Giáp đang đứng trước mặt anh có vẻ bối rối, thậm chí trên khuôn mặt anh ta còn có vết thương. Thực ra đồng nghiệp Giáp vốn chỉ muốn đến đây để xem cách thông báo xử phạt. Nhìn thấy Lương Thu thất thần thì cũng định rời khỏi đây. Mà cũng không biết thế nào, sau một phen đấu tranh tư tưởng thì anh ta vẫn quyết định chủ động nói chuyện với Lương Thu một chút.
"Ngày hôm qua chúng ta đều bị thương, còn hôm nay cũng đồng thời bị xử phạt."
"Cũng đều do miệng lưỡi của cậu quá ác độc."
"Sao lại độc?"
Lương Thu cũng không hề trả lời, anh chỉ trầm mặc đứng đó.
"Cậu nói xem."
Nhìn thấy trên mặt Lương Thu dường như có vẻ xấu hổ nên đồng nghiệp Giáp cũng lạnh nhạt nói: "Nếu như cậu cho rằng sự quan tâm của tôi chỉ là quản việc không đâu, vậy thì tôi cũng không muốn nói thêm gì nữa cả."
Nhìn thấy đồng nghiệp muốn xoay người rời đi, Lương Thu cũng không nhịn được nữa mở miệng nói: "Cảm ơn cậu quan tâm nhưng tôi luôn tin cô ấy không phải hạng người như cậu nói."
"Tôi cũng tin cô ấy cũng không phải hạng người như vậy, là lỗi của tôi vơ đũa cả nắm. Nếu như sớm biết là cô ấy thì tôi chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531795/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.