Edit: Sóc Là Ta
Vì không muốn bầu không khí ly biệt thêm buồn chán, Quý Tiểu Đông tiếp tục trêu ghẹo nói: “Sau khi em đi rồi, chị cũng đừng vì quá nhớ em mà nhắc tên em nhiều lần, nếu không em nhất định sẽ bị nhảy mũi cho coi.”
“Nếu em nói như vậy, khi nào nhảy mũi, em hãy trở về đây để thăm chị. Yêu cầu này không khó chứ?”
“Em cảm động đến rơi nước mắt rồi đây này. Được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau làm việc thôi. Tạm biệt, bye bye.”
“Bye bye!”
Quý Tiểu Đông xách theo túi lớn túi nhỏ bước ra khỏi phòng làm việc nhưng vừa bước ra cửa cô lại ngoài ý muốn gặp ngay Dương Mỹ Lệ đang đứng cách cô chừng ba mét.
“Chào quản lý Dương.”
Gương mặt xinh đẹp của Dương Mỹ Lệ đỏ ửng vì tức giận. Cô ta nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Tôi không dám nhận, thư ký Quý sau này mong cô chiếu cố nhiều.”
“Rất vinh hạnh, dù sao chúng ta cũng từng làm việc chung với nhau ở bộ phận hành chính này, mà chính chị cũng đã dạy dỗ em rất nhiều. Quý Tiểu Đông em nhất định sẽ ghi nhớ mãi trong lòng.”
“Nhớ trong lòng điều gì? Vì mối hận sắp được trả phải không? Tôi cho cô biết, Quý Tiểu Đông, cô cũng đừng quá đắc ý, có câu “phong thuỷ thay phiên chuyển” (ý là mọi vật trên thế giới này không có gì là bền vững, nó sẽ luôn luôn thay đổi có lẽ cô cũng sẽ không vui sướng được bao lâu đâu. Đến khi cô bị té ngã thì tôi sẽ rất vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531792/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.