Giờ phút này, Quý Tiểu Đông lại ăn một cách say sưa ngon lành. Thậm chí, khi cô thấy thức ăn có phần nhạt nhẽo, cô còn đề nghị chủ quán cho thêm một ít muối. Tuy Hoàng Phủ Chính cũng muốn làm vậy nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống. Nếu thức ăn không ngon, anh thà rằng mình ném đi còn hơn mở lời với người khác. Anh cũng đâu thiếu tiền đến nỗi không mua nổi vài thứ đồ ăn vặt này. Chỉ là anh không tin không có một quầy hàng đồ ăn nào lại không hợp khẩu vị của anh.
Sau khi rời khỏi khu nướng thịt, Quý Tiểu Đông lại dẫn anh bước sang một quầy hàng khác. Mấy phút sau, cô dừng lại đứng trước quầy hàng bán đậu hủ, cô vui vẻ bắt chuyện với Hoàng Phủ Chính nói: "Lão đại, mau tới đây, đậu hũ ở đây ăn rất ngon đấy."
"Nhưng đậu hũ cũng chỉ là món rau mà thôi, em ăn đi."
"Anh nhất định phải nếm thử đấy, chúng thật sự rất ngon. Hơn nữa, tiệm này làm rất được, em cũng thường ghé đến ăn. Ông chủ, cho hai phần."
"Anh thật sự không thích ăn rau."
"Không sao đâu, anh cứ nếm thử một lần, nếu vẫn không thích em sẽ ăn giúp anh."
Nhìn thấy thái độ Quý tiểu Đông cứng rắn như vậy thì Hoàng Phủ Chính cũng thực sự không thể tìm ra lý do nào để từ chối. Vì thế, anh đành đồng ý.
Một cái chén nhỏ, bên trong có chứa tám mảnh đậu hũ non mềm. Bởi vì đã được nấu chín nên đậu hũ đã mất đi màu trắng tinh khiết của nó mà thay vào đó là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531789/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.