Edit: Sóc Là Ta
“Nếu anh không lên làm tổng giám đốc thì tôi mới kinh ngạc đấy.”
“Có ai nói em là người rất đặc biệt chưa?”
Bị anh nhìn kỹ đến nỗi có chút thẹn thùng, khuôn mặt Quý Tiểu Đông cũng lập tức hiện ra hai đóa hoa đỏ ửng. Hơn nữa lời nói như vậy rõ ràng có chút ám muội nên cô vội vã làm bộ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, lơ đãng đáp: “Có lẽ là có, hoặc cũng có thể là không, tôi không nhớ rõ.”
“Vậy được rồi, em có thể chúc mừng anh không?”
“Chúc mừng anh, tổng giám đốc.”
“Vậy em có dự định mời anh ăn cơm không?”
Nếu như Hoàng Phủ Chính chỉ muốn cô chúc mừng thì cô còn miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng chuyện mời ăn cơm thì Quý Tiểu Đông thực sự không hiểu.
“Tôi? Mời anh ăn cơm? Tại sao?”
“Bởi vì anh được lên chức.”
“Anh được lên chức thì tôi phải mời sao? Tháng trước, tôi cũng được lên chức nhưng cũng không có ai mời tôi ăn cơm mà.”
Vừa thấy con mồi đã sập bẫy, Hoàng Phủ Chính cũng vội vã thừa cơ hội, quyết định nói: “Tốt lắm, vậy tối nay anh mời em ăn cơm trước coi như bù lại việc em được lên chức tháng trước.”
“Không, tôi không có ý này.” Quý Tiểu Đông hận chính mình nhất thời nhanh miệng. Bây giờ, cô đang hối hận không biết có còn kịp hay không.
“Nhưng anh thật sự có ý này.”
“Tổng …..tôi thật sự không phải muốn anh mời, anh hiểu lầm rồi.”
“Nói chung, anh lên chức thì em phải mời anh ăn cơm, mà em lên chức thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531783/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.