"Vậy mọi người xem công ty nên dựa vào cái gì để tăng cường bảo đảm an toàn an ninh đây?"
"Ở những nơi lưu động, đương nhiên có thể lắp đặt thêm nhiều camera. Nói thí dụ như bãi đậu xe dưới đất, trạm chờ, hoặc những nơi có nhiều người qua lại. Tôi vẫn có ý kiến rằng những người bảo vệ nên đi lại nhiều lần, vừa để xem xét an toàn an ninh trong công ty vừa là đòn cảnh cáo cho bọn tội phạm."
Lông mày Hoàng Phủ Chính đột nhiên giãn ra tựa hồ có lời muốn nói nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống không mở miệng nói gì.
Quý Tiểu Đông dường như cũng hiểu tâm tư của anh, tiện đà bổ sung nói: "Tôi thấy việc lắp đặt camera cũng không phù hợp với công ty chúng ta cho lắm. Bởi vì muốn có lợi ích lớn hơn nữa thì quan trọng nhất là tăng thu nhập và giảm chi tiêu, mà việc bảo vệ đi qua lại để trông chừng công nhân viên chức rõ ràng chính là gia tăng khoản chi. Camera chỉ là một vật không có sự sống, nó có thể ghi chép tung tích phần tử tội phạm để nhân viên bảo vệ phát hiện ra những điều khác thường và họ sẽ cảnh cáo, sẽ kêu cứu, còn có thể bắt được tên trộm trong thời gian sớm nhất và sau đó họ sẽ truy ra nguyên do phạm tội. Về phương diện này, tôi nghĩ mọi người nên suy nghĩ rõ ràng hơn."
"Trong thành phố này có rất nhiều công ty đều gắn camera. Đây là kết quả công nghệ cao, chúng ta không nên chỉ dừng lại ở khía cạnh nhân lực mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531776/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.