"Tiểu Lương, đừng như vậy, tôi thật sự không muốn làm tổn thương anh."
"Không, em không làm tổn thương anh. Nếu lúc nào anh cũng theo sau em thì khẳng định em cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Chỉ là trong lúc nhất thời anh khó có thể chấp nhận được. Hãy tin anh, qua một thời gian cũng sẽ không có chuyện gì nữa."
"Xin lỗi anh."
"Em không cần xin lỗi, bởi vì em không làm việc gì sai trái mà do anh đơn phương thích em. Em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy em nhưng anh hi vọng em có thể coi anh như một người bạn, chỉ cần bắt một cú điện thoại khi anh gọi tới hoặc chỉ đơn giản là trả lời tin nhắn của anh thôi."
Cuối cùng Quý Tiểu Đông cũng cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy Lương Thu nhượng bộ. Cô cũng không quên lặp lại quan điểm của chính mình: "Đương nhiên rồi, nếu là bạn bè thì được vì anh là một người tốt hiếm gặp được."
"Cho dù tốt đến thế nào thì cũng không thể làm bạn trai em được, không phải sao? Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa. Em cũng đừng lo lắng cho anh, cũng không nên cảm thấy áy náy, anh vẫn là Tiểu Lương, người bạn tốt nhất của em."
"Cảm ơn anh, vậy tôi cũng xin nhận bó hoa này. Nếu như, tôi nói nếu như, một ngày nào đó, trong lòng tôi thật sự không có ai thì Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, người đầu tiên tôi suy nghĩ đến chính là anh."
Lương Thu không dám tin, anh trừng lớn hai mắt hỏi: "Thật không?"
"Đương nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531772/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.