Bộ dạng trên mặt của Hoàng Phủ Toàn, ngoài vẻ mặt nghiêm túc còn có tia nhìn ẩn nhẫn, giống như ông không muốn thừa nhận sự thật. Cuối cùng, ông trầm thấp hạ giọng phân phó nói: "Ừ, nói thật, ba không tin cô ấy làm việc đó nhưng dù sao biết được sự thật cũng tốt. À, lúc chiều con nói mình có chứng cứ, bao gồm có nhân chứng lẫn vật chứng. Chúng ta cũng nên xem qua một chút xem có thật là cô ấy làm không. Nếu quả thật là cô ấy thì ba tự biết mình phải làm như thế nào.”
"Ba, con hiểu rõ rồi, bây giờ con lập tức đi chuẩn bị."
"Trưa nay ba phải đi nói chuyện với bác Dương. Chiều nay, con chuẩn bị xong thì báo với ba một tiếng."
Hoàng Phủ Chính “dạ” một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều vừa vào phòng làm việc, Quý Tiểu Đông, Lương Thu, Tiểu Trần, Tiểu Nguyễn được mời đến phòng họp ở lầu mười tám và dĩ nhiên quản lý Dương cũng không ngoại lệ. Mặc dù cô ta chưa biết lý do cuộc họp lần này là gì nhưng khi nhìn thấy những đồng nghiệp trong bộ phận hành chính cũng được mời đến thì lòng cô có chút kinh hãi. Tim cô nhảy loạn xạ, trong lòng có loại dự cảm chẳng lành.
Chờ đến khi Hoàng Phủ Toàn và Dương Minh ngồi xuống thì Lương Thu đảm đương chức vụ là người chủ trì trong buổi họp.
"Chào các ngài, hôm nay mời mọi người đến đây là để điều tra vụ án mất trộm ở bộ phận hành chính. Căn cứ vào tài liệu phòng bảo vệ nắm giữ, người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531764/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.