Trong phòng làm việc bắt đầu yên tĩnh lại, mọi người rối rít xúm lại an ủi Quý Tiểu Đông.
"Cậu cũng đừng để ý tới Nữ Ma Đầu kia. Cô ấy làm vậy chỉ vì muốn làm khó cậu thôi chứ nếu cô ta không có ý định báo cảnh sát thì cô ta cần gì phải làm mạnh tay thế chứ?"
"Đúng rồi, Tiểu Quý, ví tiền của tớ cũng cũng không đáng bao nhiêu mà tớ đã mua cái ví mới cho bạn tớ rồi. Thậm chí cô ấy còn khen đẹp nữa. Việc này người ta gọi là “tắc ông thất mã, hoạ phúc khôn lường” (ý là ở đời không ai biết trước việc gì sẽ xảy ra với mình) đó."
"Ví tiền của Tiểu Nguyễn cũng không đáng bao nhiêu. Tớ cũng đau lòng cho cậu, vì chúng tớ mà cậu không có tiền thưởng tháng này rồi."
Cảm động vì những lời nói chân thành của các đồng nghiệp, cặp mắt Quý Tiểu Đông tràn đầy nước mắt, cô nắm tay Tiểu Trần nói: "Cậu đừng nói vậy, vì tớ làm việc chưa tốt khiến mọi người gặp phiền phức. Hơn nữa, các cậu lại nói giúp tớ ở trước mặt quản lý Dương khiến tớ rất áy náy. Vì vậy tớ cam lòng bồi thường cho các cậu mà các cậu nhất định phải nhận đấy."
"Ôi, không phải vậy chứ? Giống như chúng ta thật sự là chị em tốt của nhau vậy, mà cậu có tin Nữ Ma Đầu lạnh lùng tàn khốc như vậy không? "
"Tớ…..”
Tổ trưởng Lưu vui mừng nhìn họ đang cảm động, đồng thời cô cũng lo lắng, nhắc nhở: "Được rồi, việc đền bù thiệt hại cũng không còn là vấn đề quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531759/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.