Quý Tiểu Đông cảm nhận được tình cảm chân thành và quan tâm của các đồng nghiệp nên cô vui vẻ trả lời: “Cám ơn các chị. Ngày hôm qua em cũng rất bất ngờ vì mình được trúng thưởng, với lại em cạnh tranh với quản lý Dương về giải thưởng là việc ngoài ý muốn. Nhưng ngoài các chị ra, em cũng nên cảm ơn Tổng Giám Đốc vì anh ta cùng ngày tháng năm sinh với em.”
“Nếu như không có chuyện tình cờ trúng giải tối ngày hôm qua, tớ thật sự không biết cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi đấy. Tớ vốn cho rằng cậu quá lắm là chỉ hai mươi ba hay hai mươi bốn tuổi mà thôi…. Nói tới nói lui, tớ cũng cảm thấy vui vì Nữ Ma Đầu lại lớn hơn Tổng Giám Đốc chứ, để tớ xem cô ta có mặt mũi nào mà theo đuổi Tổng Giám Đốc nữa không.”
“Chỉ lớn hơn nửa tuổi thôi mà, cũng không phải việc gì lớn lao. Thời buổi bây giờ, việc chị em yêu nhau là lẽ thường, cũng không chừng Tổng Giám Đốc sẽ thích một người lớn tuổi thì sao? Tiểu Quý, tớ chỉ nói như thế thôi, cậu cũng không cần nản chí vì so với Nữ Ma Đầu thì cậu tốt hơn rất nhiều.”
“Tớ …..”
Quý Tiểu Đông nghe xong, không thể mở miệng, vì lúc cô định mở lời thì có một đồng nghiệp khác lập tức cướp lời nói: “Đúng vậy, tối ngày hôm qua tớ thấy cô ta ủ rũ đi xuống khán đài, lòng tớ thật cảm thấy thoải mái, vui vẻ. Nấu Tiểu Chân cũng có mặt ở đây thì có lẽ cô ấy đã vui vẻ, nhảy cẫng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531703/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.