Lúc đó, các đồng nghiệp cũng lần lượt vào phòng. Mọi người lại bắt đầu thảo luận về bài báo. Khi Tiểu Đặng Die nd da nl e q uu ydo n nhắc đến bóng dáng của người thanh niên kia, quả nhiên có mấy người cảm thấy hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi nhưng cuối cùng họ vẫn không thể nghĩ ra người thanh niên đó là ai.
Chuyện này cũng nhanh chóng trôi qua, Quý Tiểu Đông cũng không muốn nhớ về nó. Cô nghĩ đó là bí mật của cô. Tuy rất vinh dự nhưng cô cảm thấy rất ngượng nếu để người khác biết.
Mấy ngày sau đó, lúc nghỉ trưa, có người ra ngoài dùng cơm, cũng có người mang theo hộp tiện lợi nên dùng cơm xong muốn đi xuống dưới sân tản bộ. Trong phòng làm việc, chỉ còn lại một mình Quý Tiểu Đông.
Ngồi một lúc cô cảm thấy mình cần phải ăn chút gì đó nên lấy đồ ăn vặt dùng cho qua bữa. Dù sao cô cũng có rất nhiều đồ ăn trong ngăn bàn, nếu buổi chiều đói bụng, cô sẽ lấy ra ăn.
Ăn xong, tay cô dính đầy dầu mỡ. Đang muốn đi rửa tay, cô chợt phát hiện mình chưa tưới nước cây Tiên Nhân Chưởng. Trong chậu, đất thiếu nước, khô cằn tạo thành nhiều vết nứt. Thấy vậy, cô mới nhớ ra là đã hơn một tuần cô chưa có tưới nước cho cây này.
Quý Tiểu Đông nghĩ dù sao mình cũng phải đi rửa tay, tiện thể mình cũng đi lấy nước để tưới cây luôn. Nhưng mà lấy cái gì để tưới nước đây? Cô mới vừa rót ly nước để trên bàn, nếu đổ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531683/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.