Tập đoàn Thái tử, lầu mười sáu.
Một người phụ nữ thoạt nhìn rất chuyên nghiệp gõ cửa đi vào văn phòng quảnlí bộ phận hành chính, chỉ thấy cô kính cẩn lễ phép hỏi: “Quản lí Dương, hôm nay có rất nhiều người tới phỏng vấn, xin hỏi chị thấy có người nào được không?”
Người được gọi là quản lý Dương là một người phụ nữ trẻ tuổi khẽ hừ một tiếng, bộ mặtkhinh thường trả lời: “ Chị chưa vừa mắt người nào. Người thì có dángdấp, diện mạo cao sang, người thì trang điểm lòe loẹt giống tiểu thư đài các ngồi trên sofa ở các câu lạc bộ hộp đêm, những người như vậy sao có thể vào tập đoàn Thái Tử làm việc đây? Nhìn đi. Chị lại phải tiếp tụckhổ sở. Đúng rồi, tổ trưởng Lưu, bên ngoài còn bao nhiêu người muốnphỏng vấn nữa?”
“Còn không tới mười người.”
“Tốt lắm, vậy chị phải cố gắng hơn nữa, em ra ngoài trước đi.”
“Vâng”
Tổ trưởng Lưu nhẹ nhàng bước ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việccủa quản lý, cô kính cẩn nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại,trong mắt có tia miễn cưỡng. Cô vừa mới ra ngoài chuẩn bị trở về chỗngồi của mình, chợt phát hiện trong phòng làm việc các đồng nghiệp đềuđứng thẳng nhìn mình chăm chú. Dường như cô bị giật mình, ngay sau đó cô cũng dùng giọng nói uốn éo, yểu điệu như trong phim Hàn Quốc cổ điển,mở miệng nói: “Ai da, sao các em nhìn chị như vậy chứ, làm trái tim nhỏbé của chị sợ tới mức nhảy loạn lên rồi này.”
Các đồng nghiệpđang nóng lòng, nhanh chóng trực tiếp dứt khoát xông về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thuan-luyen-ban-gai-dau-phu-em-la-lon-nhat/531657/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.