Anh đừng đối với cô như thế, cô sắp không chịu đựng nổi rồi.
Khuôn mặt cháy sạch, Lan Khê cúi đầu, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi vòng tay Mộ Yến Thần, ánh mắt trong suốt khi anh không nhìn thấy được mới dám lóe lên nhưng tia sáng đầy cảm động nhưng cũng chất chứa sự đau lòng.
Mộ Yến Thần đứng dậy, ánh mắt đầy phức tạp nhưng cũng giúp cô đóng lại cửa xe.
Xe lại chạy băng băng trên đường, khoảng cách đến trường ngày càng gần.
"Chuyện bài kiểm tra đừng nói với ba em." Tay cô nắm chặt bài kiểm tra, lên tiếng buồn bã cầu xin.
"Ừm." Mộ Yến Thần đáp một tiếng.
"Từ nay thứ bảy chủ nhật em đều ở lại trường tự học, cùng Kỷ Diêu đi dạo bên ngoài tí là được, không cần về nhà nữa."Cô cắn môi, nói tiếp.
". . . . . . Ừm."
"Trong trường không cho phép sử dụng điện thoại, cho nên em không nạp tiền xài nữa, cất vào trong kí túc xá luôn." Ánh mắt cô ngó ra ngoài cửa sổ.
". . . . . ."
Từng lời cô thốt ra, rất nhẹ nhàng nhưng lại như những mũi tên bén nhọn xuyên thẳng vào tim anh, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước. Vừa bắt đầu, anh còn có thể gồng mình chịu đựng nhưng mức độ sát thương ngày càng cao, anh đã không còn chịu nỗi nữa. Quá đau đớn, ngực thít chặt hít thở không thông. Sự mệt mỏi tích tụ suốt đêm qua mãnh liệt kéo đến. Gương mặt Mộ Yến Thần trắng bệch như tờ giấy, môi tím tái như bị đông cứng trong hầm băng, anh dừng xe ngay tại ven đường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thua-hoan/1386549/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.