"Vương tiện tiện" cười tươi khoe lúm đồng tiền: "Vậy sao? Em có lỗi gì mà nhận sai?"
Lỗi em gái cô á. . . . . .
Lan Khê rủa thầm trong lòng, , trừng mắt liếc đám quỷ đứng sau lưng “Vương tiện tiện” đang che miệng cười trộm, nhỏ giọng khéo léo nói: "Em về sau sẽ chăm chỉ học bài, cố gắng hết sức làm bài thi, không gây rắc rối nữa đâu ạ."
"Vương tiện tiện" cười sâu thêm, tiến lên nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ : "Biết sai nhận lỗi là tốt, trẻ nhỏ không hiểu chuyện có thể thông cảm. May mà em được người lớn trong nhà chỉ bảo thật tốt. Mà Mộ tiên sinh là….. chú của em Lan Khê ư?"
". . . . . ."
Giống như bị một cơn gió độc thổi qua người, Lan Khê trở nên choáng váng như bị trúng gió.
Cô biết điều này cũng dễ hiểu. Mộ Yến Thần lớn hơn cô những 10 tuổi, vẻ ngoài của anh lại khá nghiêm túc, đạo mạo đem lại cảm giác của người từng trải. Nhưng khi nghe những lời của “Vương tiện tiện” cô vẫn không khỏi cảm thấy quá buồn cười. Gương mặt vì cố nín cười mà trở nên co rút.
Mộ Yến Thần chỉ hơi bất ngờ, giây sau lại bình tĩnh giải thích mọi việc.
"Vương tiện tiện" hơi lúng túng nhưng ánh mắt ái mộ vẫn nhìn anh chăm chú, cố kiếm chuyện hàn huyên, tỉ tê một hồi mới chịu rời đi.
Sau khi ‘quý nhân” rời đi, hai hàng lông mày của Mộ Yến Thần liền trợn ngược lên, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lan Khê tốt bụng hỏi: "Anh hai bị sao vậy?"
"Quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thua-hoan/1386516/chuong-26.html