Chương trước
Chương sau
Cho dù cậu chỉ muốn ông ta biết điều này, liệu ông ta có chấp nhận không?
Nỗi đau đớn như vật sắc nhọn đâm vào tim đau nhói, lan tỏa đến nơi sâu nhất, biến đổi hóa thành nỗi đau nặng nề và chua xót nhất, chiếm trọn cả trái tim anh.
Anh có thể tưởng tượng cảnh ngộ của Lan Khê khi được sinh ra. Cô sinh ra đã không gặp thời, cô vô tội đáng thương,✯diendan❀lequydon✯thậm chí khi Tô Nhiễm Nguyệt qua đời thì trong nháy mắt, lai lịch của cô liền đã được định sẽ bị giấu giếm suốt đời.
Sinh ra ở nhà họ Mộ, có Mộ Minh Thăng chờ đợi và hy vọng, người nào sẽ hoài nghi cô không phải con nhà họ Mộ?
"Chị của dì làm sao quen biết người đàn ông kia?" Ngón tay thon dài chống đỡ mi tâm đang nhíu chặt, anh khàn giọng hỏi.
Tô Nhiễm Tâm cố nén bỏ qua chua xót trong lòng, trong chớp mắt đem dịu dàng ở đáy mắt nuốt trở về,*lqd* bà nhìn nơi khác nói: "Hơn hai mươi năm trước chị tôi gả cho Mộ Minh Thăng, quân chính ( quân đội và chính phủ) kết thân, chuyện vui một việc. Chị tôi trời sanh tính tình rất ôn hòa, là điển hình tiểu thư khuê các, không hề có tâm địa gian giảo. Trước khi gả đi sẽ không nghĩ tới mình thích tuýp người đàn ông như thế nào, chẳng qua là cảm thấy đối phương cũng được, gia thế, xuất thân tốt, mặc dù tánh tình nóng nảy chút nhưng mà đối với chị ấy không tệ, nên cũng đồng ý gả đi, làm gì có ý kiến gì khác?"
"Kết hôn đã nhiều năm, nhưng chị ấy vẫn không có con, nhà họ Mộ bắt đầu sốt ruột, Mộ Minh Thăng cũng bắt đầu không an phận. . . " Tô Nhiễm Tâm ngước mắt, lạnh lẽo nhìn anh: "Hoặc là nói vừa mới bắt đầu thì anh ta cũng không an phận, lê✪quý✪đôn nếu không tại sao chưa kết hôn mà đã cùng với Mạc Như Khanh sinh ra cậu trước?"
Thu hồi ánh mắt, bà tiếp tục nói: "Sau khi anh rể ra khỏi quân đội, người trong nhà an bài bọn họ ra nước ngoài du lịch giải sầu, bồi dưỡng tình cảm một chút, sau khi trở về thì chị tôi có con. Chị ấy không nói cụ thể, nhưng nghĩ cũng biết chắc là thời điểm đó thì quen người đàn ông kia. Từ đó về sau, Mộ Minh Thăng đối đãi chị tôi và Lan Khê cũng không tệ, chị ấy cũng im lặng dấu diếm thân thế Lan Khê suốt mười mấy năm. Sau này chị ấy bị bệnh trầm cảm, người nào nói gì với chị, chị ấy cũng không để ý tới, thỉnh thoảng nghe chị ấy nói một chút: chị. . .chị, từ những lời nói đứt quãng trong miệng chị ấy mới biết chuyện này, thì ra thời điểm chị ấy quen người đàn ông kia, ngay cả con người đàn ông đó cũng đã có, chị ấy vì đau buồn mười mấy năm tích tụ lại mới thành bệnh."
Hít khẽ một hơi, Tô Nhiễm Tâm khàn giọng cảm khái: "Sau chị tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, tôi vốn định nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bí mật này tôi sẽ chôn giấu suốt cả đời, chuyện này đối với ai cũng đều tốt. Mộ Minh Thăng sẽ không hoài nghi và thống hận chị tôi không chung thủy, nhà họ Tô sẽ không lấy làm hổ thẹn nhục nhã vì chị tôi, Lan Khê cũng không cần đối mặt với người cha ruột ích kỷ đáng hận đó. . . . . . Nhưng ai có thể nghĩ đến chuyện tình của hai người các cậu? ?" Trong hốc mắt vằn lên một tia máu đỏ thắm: "Mộ Yến Thần, bây giờ cậu hiểu chưa? Bây giờ cậu có thể hiểu tại sao lúc đầu tôi nói, thiên hạ rộng lớn, có nhiều phụ nữ như vậy, cậu thích ai cũng tốt tại sao lại cố tình thích Lan Khê? ! Tôi không muốn nói, tôi không muốn đem vết thương chị tôi đã dấu diếm mười mấy năm đào lên lần nữa, là cậu ép tôi, là các người ép tôi đấy! !"
Tô Nhiễm Tâm hơi kích động, cà phê trong ly bắn tung tóe ra ngoài.
Bà cố gắng đè ép tâm tình, nghĩ đến đứa bé trong bụng Lan Khê trong bụng có liên hệ với người đàn ông này, trong đầu chỉ hiện ra hai chữ "làm bậy".
“Chị của dì là tiểu thư khuê các, sao lại dễ dàng có cảm tình với người đàn ông khác ngoài hôn nhân? Điểm này bà ấy không nói với dì sao?" Nhướng cặp mắt lạnh bạc lên, anh lạnh giọng hỏi, đáy mắt lắng đọng xót thương nặng nề.
Tô Nhiễm Tâm cười lạnh tự giễu, lắc đầu nói: "Tôi không biết, có một lần tôi hỏi, chị nói với tôi, chị yêu. Chị cứ khăng khăng. . . . . . Hừ, một mực yêu người đàn ông kia."
Nụ cười cay đắng mà lạnh lẽo dần nở ra trên khóe môi tuấn dật của Mộ Yến Thần.
Mị hoặc chớp lóe rồi mất, giống như ánh sao sáng chói khó nắm bắt, ngón tay dài của Mộ Yến Thần nắm lại, môi mỏng nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ: ". . . . . . Vậy được rồi. Tô Nhiễm Tâm, nếu dì có thể tha thứ cho chị của dì không kềm lòng mà vượt ra ngoài hôn nhân, thì tại sao, không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện tôi yêu em ấy? Dựa vào cái gì mà chúng tôi phải bị tách ra, thành toàn cho những sắp đặt của dì?"
Trong ánh mắt thâm thúy thoáng hiện lên một tia đỏ tươi, anh thu hồi ánh mắt, lạnh lùng đứng dậy.
Tô Nhiễm Tâm kinh hãi rồi.
Bà nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua quầy rượu thuận đường tính tiền, thoáng chốc nỗi lo sợ ở trong lòng dâng lên: "Mộ Yến Thần, cậu muốn làm gì? ! !"
Mộ Yến Thần lạnh lùng bước đi không quay đầu lại.
. . . Anh muốn làm cái gì?
. . . Chuyện anh có thể làm, quá ít.
Thậm chí anh không thể để cho người anh yêu có đường lui.
Sự thật đó quá mức tàn nhẫn, anh không muốn, cũng không thể để cho cô đối mặt.
***
Hành lang bệnh viện an tĩnh khiến người ta hơi bỡ ngỡ.
Vừa đi tới trong nháy mắt Mộ Yến Thần cảm thấy có cái gì không đúng, cảnh tượng trước mắt rõ ràng vẫn giống như khi mới vừa đi, nhưng một cỗ dự cảm xấu cũng đang nảy sinh trong lòng, quả nhiên, khi anh đi tới khe khẽ đẩy cửa trong nháy mắt, liền thấy trên giường . . .
Không có ai.
Trên giường trống trơn.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần trong nháy mắt liền trắng bệch.
Môi mỏng mân rất chặt, thoáng chốc trái tim trong lồng ngực giống như bị người hung hăng khoét mất, ánh mắt của anh nhanh như chớp quan sát khắp phòng bệnh không chừa một góc nhỏ, nhưng không có. . . . . . Chỗ nào cũng không có bóng dáng của cô.
. . . . . . Cô đã đi nơi nào?
Tựa như bị một tảng đá nặng đập vào đầu, ông ông tác hưởng, Mộ Yến Thần lui ra một bước, tiếp đó sải bước ra ngoài phòng bệnh đi tới hành lang, vừa thô bạo nắm tay y tá hỏi tung tích Lan Khê, nhìn y tá kinh ngạc mà vô tội lắc đầu, suýt nữa anh bóp vỡ xương của đối phương, vừa lúc điện thoại di động trong túi quần tây reo dồn dập chấn động .
Lạnh lùng thả tay y tá, Mộ Yến Thần lôi điện thoại di động ra.
"Đang ở đâu?" Anh lạnh lùng khàn giọng hỏi, trước khi ra ngoài anh nhớ đã phái người để ý kỹ nơi này không để cô đi lung tung, anh nhớ rõ!
"Cô ấy đang ở phòng lưu sản* bên này, Mộ tiên sinh . . . " Giọng nói của đối phương cứng nhắc lại hơi có vẻ khẩn trương, "Cô ấy lấy số chờ ở chỗ này, chúng tôi có cần ngăn cô ấy lại không?"
*Phòng lưu sản: là phòng chờ sanh, chờ phá thai, tất cả các trường hợp lấy thai ra ngoài.
Cô lấy số chờ ở phòng lưu sản.
Nhắm mắt, một cỗ đau nhức giống như sóng thần ập vào lòng, Mộ Yến Thần chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.
". . . . . . Trông chừng cô ấy, tôi qua bên đó liền." Môi mỏng của anh khàn khàn khạc ra mấy chữ.
Cúp điện thoại di động, anh đi tới phòng lưu sản.
Nghe nói, phòng lưu sản đó cũng không phải bẩn nhất bệnh viện, nhưng nó là nơi tàn nhẫn nhất. Trong phòng đó, giỏ rác thậm chí bên trong đường cống ngầm cũng có những bào thai chưa hình thành cùng với những thi thể bé nhỏ.
Sao cô lại tuyệt vọng đến mức phải thừa dịp khi anh không có ở đây, một mình đi tới nơi này. . . . . .
Sao cô có thể cam lòng đem huyết nhục của mình đến nơi này bỏ đi?
Lan Khê. . . . . .
"Ầm! !" một tiếng thật lớn, cửa kính phía ngoài phòng chờ của phòng lưu sản đột nhiên bị đẩy ra, cả người đều run rẩy, Mộ Yến Thần cố nén đi tới, một cái nhìn lạnh như băng quét đến phía trước phòng chờ phẩu thuật, liền thấy bóng dáng của cô ở chỗ ngồi xếp hàng thứ nhất.diendan❀lequydon Một người phụ nữ đang đỡ tường cau mày từ trong phòng đi ra, y tá cũng đi theo ra ngoài, lạnh lùng kêu tên người kế tiếp.
"Người kế tiếp, Mộ Lan Khê! !"
Âm thanh này quanh quẩn trong không gian, giống như địa ngục đang kêu gọi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê tái nhợt ngước lên, hàng mi kịch liệt run rẩy, cảm giác có một ánh mắt mãnh liệt nóng rực đang nhìn mình chăm chú, cô đảo mắt bất chợt thấy bóng dáng của Mộ Yến Thần.
Tờ giấy bốc số cầm trong tay nháy mắt trở nên nóng rực, như muốn phỏng tay, chực chờ rớt xuống.
Mộ Yến Thần từ từ đi tới, ánh mắt sáng rực như có thể đem cô hòa tan.
Hai cánh tay chậm rãi đỡ bên người cô, môi mỏng mở ra, anh nói giọng khàn khàn: ". . . . . . Anh đã nói với em rồi, anh muốn có đứa bé này, cũng muốn có em. . . . . *.lqd* Em dám tổn thương đứa bé dù một chút xíu, anh cũng sẽ không bỏ qua cho em."
Một cỗ chua xót gay gắt xông lên chóp mũi, hai mắt Lan Khê rưng rưng, cô nhẹ giọng nói: ". . . . . . Anh muốn có một quái thai làm gì?"
Toàn thân Mộ Yến Thần chấn động.
"Anh trai, nếu em sinh đứa bé ra, em phải giải thích với ba như thế nào? Đứa bé em sinh là con của ai? Đứa bé sao lại là cái dạng kia? . . . . . . Em thật sự không tưởng tượng được, em nghĩ mãi đến nỗi đầu đau như muốn nứt ra. . . . . . Em không thể cả ngày đối mặt với đứa con này, đứa bé không nên như vậy. . . . . ."
"Mộ Lan Khê, có mặt không? Nếu không có tôi gọi người kế tiếp!" Y tá cau mày nói.
Ánh mắt Lan Khê run lên, giữ chặt tay anh, cảm giác được cả người anh căng thẳng như thế nào, gân xanh trên tay anh nổi lên đáng sợ. Cô nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng rớt xuống: "Anh buông em ra. . . . . . Em bỏ đứa bé này đi thì mọi chuyện không có gì nữa, chỉ cần mấy phút, rất nhanh thôi! !"
Cô muốn đẩy anh ra để đi tới phòng phẩu thuật kia.
Cảm xúc trong lòng Mộ Yến Thần nổ tung, trên gương mặt lạnh lùng dâng lên một tia ẩn nhẫn đau nhức, tiếp đó cánh tay dài vươn ra hung hăng xẹt qua ôm cô vào trong ngực! !
Trong hoàn cảnh hỗn loạn, anh chỉ có thể nghe cô giấu tiếng nức nở nghẹn ngào trong cổ mình, dùng sức lực mạnh mẽ hóa giải tất cả giãy dụa của cô, cho đến khi y tá kêu người kế tiếp vào phòng phẩu thuật, môi mỏng của anh mới che ở bên tai cô, giọng nói khàn khàn: "Không cần. . . . . ."
"Lan Khê, em có nhớ anh đã nói gì không? Nếu như em có con của chúng ta lần nữa, thì không cần bỏ đứa bé, không được bỏ nó . . ." Nhắm mắt lại, anh run run khẽ nói ra miệng, "Chúng ta không phải anh em ruột. . . . . . Chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống, đứa bé sẽ bình thường, con không bị tàn tật cũng không phải quái thai! ! Lan Khê. . . . . . Không cho phép bỏ đứa bé, đó là con của chúng ta."
Đang nức nở nghẹn ngào trong cổ anh, thoáng chốc cả người Lan Khê cứng đờ, giống như nghe chuyện cổ tích, không thể tiếp nhận.
Đứa bé không bị tàn tật cũng không phải quái thai.
Chúng ta không phải anh em ruột.
Chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống.
". . . . . ." Quá mức khiếp sợ, trong khoảnh khắc giọng nói Lan Khê ngắc ngứ, một chữ cũng không thốt ra được, cô chỉ cảm thấy đây có thể là kế anh tạm thời khuyên giải ngăn cản cô mà thôi.
Ôm chặt người trong ngực thật vất vả mới an tĩnh lại, trong lòng đau nhức đến cực hạn, Mộ Yến Thần vùi đầu thật sâu vào trên cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Muốn đi làm giám định DNA không? Chúng ta đi ngay bây giờ. . . . . . Lúc đó để cho em xem xem chúng ta có quan hệ huyết thống gì hay không! !"
Anh hung hăng cắn một phát vào trong cổ cô, cô run rẩy kịch liệt co vai lại, nhưng vẫn không ngăn cản được cảm giác đau tê dại này!
Phát cắn hung hăng kia để cho cô cảm nhận được.
Anh hận, anh oán, anh tiếc nuối, anh ẩn nhẫn.
Bọn họ không phải anh em ruột. . . . . .
Trong ồn ào hỗn loạn ở phòng lưu sản, cánh tay nhỏ bé của Lan Khê khẽ run leo lên bờ vai anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hai mắt cô mở thật to, không thể tưởng tượng nổi, hai mắt nhìn anh chăm chú, không để ý đến mọi người chung quanh.
"Vì sao?" Mặt cô trắng bệch, trong miệng nhỏ nhắn khàn giọng phun ra mấy chữ.
Vì sao bọn họ không phải anh em ruột?
Trong tròng mắt lạnh lùng thâm thúy của Mộ Yến Thần hằn lên một tia máu đỏ thắm, môi mỏng không còn chút máu, giữ chặt sau cổ cô khàn khàn nói: "Là anh. Anh không phải con trai nhà họ Mộ, đương nhiên không có quan hệ huyết thống gì với em. Đừng quên là anh đi theo mẹ anh đến nhà họ Mộ, hai người họ kết hôn khi đã lớn tuổi rồi, ai có thể bảo đảm trong mấy chục năm qua không xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt run lên một cái, anh nói thản nhiên: " Khi đó Tử Minh và chú Hai nói đúng rồi, anh là tạp chủng không sai, cho nên Lan Khê, chúng ta ở chung một chỗ không sao hết. Em có hiểu không? Bất kể về sau ở chung một chỗ, hay là muốn kết hôn sống chết cũng không quan hệ. . . . . . Huyết thống gì đó cho tới bây giờ không phải là vấn đề của chúng ta."
Lan Khê nghe anh nói, cô hoàn toàn bối rối.
Tiếng huyên náo bên cạnh muốn ù tai, thế nhưng cô lại không nghe được dù là một chút, Mộ Yến Thần nói mấy câu đó thật đơn giản, cô lại nghe giống như là một chuyện xưa rất dài rất dài, phá vỡ toàn bộ nhận thức, thế giới quan của cô, những kiên trì và e ngại từ trước cho tới nay tất cả đều ầm ầm sụp đổ.
Tay nhè nhẹ chạm vào bờ vai anh, không nhịn được, vuốt ve thêm một chút xíu nữa, dường như muốn xác nhận anh thật sự tồn tại.
Mộ Yến Thần cúi đầu che đi ánh mắt lạnh lùng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô: "Em vẫn còn nghi ngờ sao? Nếu như em cảm thấy anh chỉ là dụ dỗ em, thì bây giờ chúng ta đi làm giám định DNA. . . . .."
Một cỗ chua xót mãnh liệt, xông lên chóp mũi.
Lan Khê lắc đầu, nước mắt như chực tràn trong hốc mắt, đôi tay cô leo lên bờ vai anh, ôm lấy cổ của anh, trong giọng nói mang theo nức nở: "Không phải. . . . . . Không phải em không tin tưởng. . . . . . Nhưng mà quá đột ngột, em hoàn toàn cũng không biết là như vậy. . . . . . Mộ Yến Thần anh đừng gạt em, chuyện này anh không được gạt em, anh biết không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.