Chương trước
Chương sau
Một mình anh chịu đựng tất cả, che chở cho em, có đau khổ hay không?
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, đôi mắt thâm sâu mờ mịt thoáng hiện lên vẻ say đắm, môi mỏng khẽ mở, kề sát bên tai cô khàn giọng nhấn mạnh từng chữ: "Đau khổ cái gì? . . . . . . Không phải em vẫn luôn oán trách, oán trách anh kéo em xuống địa ngục sao?"
Cho nên ngày đó, anh phải chịu trách nhiệm về những việc kia, không có gì không nên cả.
Cảm giác chua xót trong tim Lan Khê như được ngăn lại, thay vào đó là cảm giác ấm áp mềm mại.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh, như một chú gấu Koala leo lên người anh, cảm giác ôm ấp khi toàn thân trần trụi nhanh chóng khiến cô cảm thấy giữa trái tim của hai người không còn gì ngăn cách, dường như có thể ôm anh như thế này cả đời.
"Bà ấy biết chúng ta ở bên nhau từ bao giờ vậy?" Cô khàn giọng hỏi.
Da thịt kề sát, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần xoay chuyển, ôm chặt lấy hông của cô rồi lấy chăn đắp lên, giữ cô ở trong ngực.
"Lúc chúng ta cùng đi Los Angeles."
Mí mắt Lan Khê đột nhiên nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi: "Sớm như vậy sao? !"
"Cho nên lúc đó bà nửa đường chạy tới Los Angeles, chỉ vì muốn dẫn em về, sau khi trở về lại ngựa không ngừng vó giúp em sắp xếp cho em chuyển trường? Chỉ vì muốn tách chúng ta ra?"
Mộ Yến Thần khẽ mím môi không nói, nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt của cô, cảm nhận nhiệt độ trên người cô, cảm thấy có gì đó không chân thật.
Lan Khê chớp chớp mắt: "Mộ Yến Thần. . . . . . Bà ấy không sai."
Làm một người mẹ, sau khi biết chuyện có phản ứng đề phòng như vậy cũng là bình thường .
Mộ Yến Thần không biết mới vừa rồi câu nói nào đã chạm vào dây thần kinh của cô, nhưng anh cũng không muốn vừa mới tháo gỡ được hiểu lầm đã khiến cho cô phải suy nghĩ và rối rắm vấn đề như vậy, hơi cường thế xoay mặt cô sang hôn lên mi tâm của cô, anh nhỏ giọng hỏi: Tại sao em biết chuyện này?"
Trong suy nghĩ của anh, chuyện Mạc Như Khanh bắt cóc cô, ngoại trừ Nhiếp Minh Hiên ra sẽ không có người nào biết.
Suy nghĩ của Lan Khê bị anh kéo trở lại, ngơ ngẩn.
Khe khẽ cắn môi, sắc mặt cô ửng đỏ: "Em. . . . . ."
. . . cô có nên nói ra tên của Kiều Khải Dương hay không?
Mộ Yến Thần vẫn kiên nhẫn chờ đợi, hôn lên khóe mắt, đuôi mày của cô, hóa giải toàn bộ sự đắn đo của cô.
"Chuyện này nói ra có chút trời xui đất khiến. . . . . . Khi đó trong số những người bắt cóc em, có cả Kiều Khải Dương. Tối nay lúc em dẫn anh ta đến gặp dì Mạc anh ta liền nhận ra, là anh ta nói cho em biết."
Mộ Yến Thần trừng mắt, một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt.
Lan Khê ôm chặt cổ của anh, dịu dàng nói: "Anh đừng tức giận, chuyện này không liên quan tới anh ta."
Mộ Yến Thần không hỏi xa hơn, anh cũng không muốn biết năm đó Kiều Khải Dương làm thế nào mà can thiệp trong chuyện này, chẳng qua là cảm thấy . . . may mắn. May mắn những chuyện như thế này anh căn bản không biết nên mở miệng như thế nào, có thể mượn lời của người khác để nói cho cô biết, mặc dù có tốt có xấu, nhưng mà anh cực kỳ yêu thích cảm giác hai người ôm nhau không có khoảng cách nào như thế này.
Nắm chặt hông của cô, hôn triền miên hơn, ngọn lửa ở bụng theo cơn triền miên bùng cháy lên, Mộ Yến Thần lại cảm thấy một cỗ xung động ở trong thân thể bắt đầu sôi trào.
Lan Khê nhẹ nhàng cau mày, cảm giác uất ức chạy lên não, khàn giọng cầu xin tha thứ: "Anh. . . . . . Em mệt lắm. . . . . ."
Đã qua nửa đêm, trong bóng đêm nặng nề vô cùng yên tĩnh.
Mộ Yến Thần lật người đè cô xuống dưới, môi mỏng đặt lên cần cổ trắng nõn như tuyết của cô, ám ách nói: "Anh không ngủ được. . . . . ."
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong đầu anh đến giờ vẫn còn lưu lại dư vị của sự khiếp sợ, giống như là không phản ứng kịp, lại sợ là đang nằm mơ, ngủ một giấc sẽ tỉnh mộng, anh ôm lấy cô, hôn cô mới có thể tìm được một chút cảm giác chân thật.
Lan Khê cũng hiểu, anh cũng không định làm tiếp, nhưng mà nụ hôn triền miên này làm cô say mê, cô nhẹ nhàng ôm lấy đầu của anh, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào trong mái tóc dày của anh.
"Không phải anh thường ngủ không ngon sao? Em ôm anh, anh có thể ngủ hay không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Phải xem tình huống." Mộ Yến Thần hôn lên vành tai của cô, mơ hồ thì thầm.
Lan Khê rụt bả vai lại, một cỗ khoái cảm tê dại lan ra toàn thân, cô ôm chặt cổ của anh cũng nhẹ nhàng hôn, cảm nhận được anh đã bình phục sau khi lo sợ bất an: "Về mấy ngày rồi sao anh vẫn không liên lạc với em?"
"Mấy ngày nào?"
"Thôi được rồi. . . . . . là em hiểu lầm anh, anh tức giận nên bỏ đi mấy ngày."
". . . . . . bận việc."
"Ngụy biện."
Mộ Yến Thần cắn một cái trên vành tai cô, ngay lập tức cô đau đến ngậm miệng.
"Anh không biết nên làm như thế nào để đối mặt với em, ép em quá, có lẽ em sẽ kích động đoạn tuyệt với anh, rồi lại phải tốn bao nhiêu hơi sức để nghĩ biện pháp kéo em về bên mình."
"Vậy nếu như em thật sự muốn rời xa anh, anh cũng thật sự không trở về tìm em sao?"
"Em cứ nói đi?" Mộ Yến Thần ngước mắt lên, liếc cô một cái.
Dưới ánh đèn yên tĩnh nhu hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê đỏ bừng, im lặng nằm dưới thân anh, cực kì nhu thuận giống như từ đầu chí cuối đều thuộc về anh.
Anh nhẹ nhàng cúi người xuống, hôn lên môi của cô như chuồn chuồn lướt nước, quấn chặt lấy cô một lần nữa, khiến nụ hôn này trở nên cực kỳ sâu.
"Muốn ở bên anh sao?" Trong nụ hôn kịch liệt anh mơ hồ hỏi.
Lan Khê ôm thật chặt người đàn ông giống như thiên thần đang nằm trên người mình, khàn khàn nói: "Em ở bên anh từ lâu rồi. . . . . ."
Giọng nói có chút uất ức, chọc cho trên lưng Mộ Yến Thần một trận tê dại, giữ chặt cô hôn sâu hơn, khiến cho cô không phát ra tiếng gì nữa.
Chỉ còn mấy tiếng nữa là trời sáng, trong lúc hai người nửa tỉnh nửa mê giữa cũng tràn đầy triền miên, Lan Khê chỉ cảm thấy trên người nóng bỏng như lửa đốt, cô bị nhột nên tỉnh, lại bị vây trong ngực anh không nhúc nhích được, xuân triều xông lên rồi lại rút đi, sau ba phen bốn bận cô liền không chịu nổi, ở dưới người anh dịu dàng rên rỉ, kèm theo sự khát vọng.
Khi bên cửa sổ lộ ra vài tia sáng từ phía chân trời thì Mộ Yến Thần cũng nhẹ nhàng tách hai chân của cô ra, đưa lửa nóng cứng rắn của mình từng chút từng chút một vào trong cơ thể cô, nơi ẩm ướt của cô quấn chặt lấy anh, tiếng rên rỉ nhỏ vụn một lần nữa được cất lên.
Sắc trời, dần dần sáng.
***
Khi tỉnh lại thì đã qua buổi trưa.
Ngày hôm qua, trong bữa tiệc rượu cũng chưa ăn gì, cách hai bữa ăn nên bụng càng đói, Lan Khê hoảng hốt tỉnh dậy, bò dậy từ trong chăn ấm áp, dường như đã qua mấy đời.
Cô ngẩn ra một lúc lâu, xoa xoa huyệt Thái Dương hơi đau mới phản ứng được đây là nhà trọ ở Vân Sơn.
Nhà trọ Vân Sơn ở thành phố C.
Ngoại trừ bộ lễ phục kia ra thì không bộ quần áo nào để mặc, Lan Khê quấn chăn xuống giường tìm quần áo, lục lọi trong ngăn kéo một lúc lâu cũng chỉ thấy toàn là áo sơ mi nam sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thôi dù sao thì khoác một lớp vải cũng ngăn được khí lạnh.
Cô chạy ra ngoài, thấy Mộ Yến Thần đang ở trong phòng bếp.
Anh đang đảo đảo cái chảo, hai cái trứng chiên đang tản ra mùi thơm, cô tiến lại gần thì cảm thấy trên mặt nóng lên, đáy lòng cũng nóng lên, Lan Khê khẽ cắn môi, đưa mắt nhìn về phía Mộ Yến Thần.
Mộ Yến Thần mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám trắng nhàn nhã, khẽ di chuyển ánh mắt.
"Siêu nhân, anh không cần phải ngủ sao? Vì sao lại còn dậy sớm hơn em?" Lan Khê đỏ mặt mở miệng nói.
Vừa mở miệng, liền lộ ra đêm hôm qua anh làm cô lợi hại như thế nài . . . giọng nói cũng ám ách .
Ánh mắt Mộ Yến Thần nhu hòa như nước,đưa một lát sau lại lộ ra tia lạnh lùng, lúc này mới phát hiện ra là cô không mặc quần, nhưng trong căn hộ này không có quần áo thích hợp với cô, ngoại trừ lễ phục còn lộ liễu hơn.
Tắt bếp, anh ưu nhã đi tới phía cô kéo cô vào trong ngực: "Không lạnh à?"
"Em không mang quần áo tới đây." Lan Khê dán vào ngực anh.
Mộ Yến Thần cẩn thận suy nghĩ một chút, nheo mắt lại, cúi đầu dán sát vào tai của cô nói: "Thật ra cũng có một bộ em có thể mặc."
Lan Khê nháy mắt mấy cái, không rõ chân tướng.
Mộ Yến Thần vỗ vỗ lưng của cô, dắt tay cô lôi cô đi, cuối cùng ở trong tủ âm tường lấy ra một bô quần áo đưa cho cô: "Thử xem."
Lan Khê trừng lớn hai mắt nhìn bộ quần áo kia, mắt cũng sắp rớt ra ngoài, mặt cũng đỏ đến mức có thể chảy ra nước, nếu như không phải là đói bụng đến mức không còn hơi sức, nhất định cô sẽ nhào tới cắn anh hai cái! !
Cái đó chính là. . . . . .
. . . là đồng phục học sinh trường cấp 3 Nhất Trung của cô ! ! !
Người đàn ông này!
"Không mặc, em không phải học sinh, cũng không phải là học sinh trung học!" Cô đỏ mặt cự tuyệt, còn mang theo chút tức giận.
Mộ Yến Thần nheo mắt lại: "Cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp chưa tới một năm? Có cái gì khác nhau đâu?"
"Dù sao thì em cũng không mặc!" Lan Khê tức giận nói xong, trừng mắt lườm anh, "Làm gì mà vẫn giữ bộ quần áo này, anh không sợ sau khi em mặc vào đứng bên cạnh anh thì anh sẽ già hơn sao? Bây giờ nếu em mặc cái này đi ra ngoài, chắc chắn sẽ có người cho rằng em là học sinh trung học!"
Một tia sáng ưu nhã mà nguy hiểm xẹt qua trong đáy mắt, Mộ Yến Thần mím chặt bờ môi mỏng, để quần áo lên trên giường đi về phía cô.
"Già? Em nói ai già?"
Lan Khê hơi sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau.
"Nói xem anh già tới mức nào rồi? Hử?" Trong nháy mắt trước khi cô hốt hoảng định chạy trốn, Mộ Yến Thần đã đi tới ôm cô vào trong ngực, ở bên tai cô nguy hiểm thì thầm, "Không phải anh vẫn còn có thể khiến em nằm ở trên giường không dậy nổi sao? Anh già như thế nào chứ?"
Trên vòng eo nhỏ nhắn, bàn tay của anh không thành thật vuốt ve từng tấc da thịt của cô, chiếc áo sơ mi cũng sắp bùng cháy rồi.
Lan Khê xấu hổ gần chết, tiến tới ôm chặt cổ của anh, chỉ còn thiếu cầu xin tha thứ.
Đột nhiên, điện thoại di động nằm trong túi áo khoác tây trang ở ngoài phòng khách của anh vang lên tiếng chuông ầm ĩ.
Hết chương 236
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.