Nhan Mục Nhiễm quấn chiếc khăn quàng quanh cổ, nụ cười nhợt nhạt, đi qua trực tiếp chặn một chiếc xe taxi lại rồi rời đi. "Tôi chúc hai người mãi mãi hạnh phúc." Cô ta cười để lại một câu nói. Luồng gió biển mùa đông lạnh lẽo chợt thổi ào qua, Lan Khê lạnh run đứng ở bên đường. Trên chuyến bay trở về , Mộ Yến Thần phải xử lý không ít chuyện phiền phức suốt mấy giờ liền không hề nghỉ ngơi. Trong hộp thư , những thư thuộc sự vụ khẩn cấp càng ngày càng ít, Mộ Yến Thần xoa xoa mi tâm, lạnh lùng nhìn thoáng qua phong bì tài liệu nằm ở trong thùng rác, đôi môi mỏng lạnh lùng của anh lại hơi nhếch lên rồi nhìn lại một lần nữa . Bên trong có mấy bức ảnh, trên đó chụp hai người, bối cảnh chụp từ toà án đến chỗ nhà hàng Tây ở gần toà án. Anh ta và cô đang nói chuyện lạnh nhạt, cô tóm lấy tay anh ta, anh ta vỗ vỗ vào mặt cô. Sau khi xem xong, Mộ Yến Thần liền xóa sạch, không cho là đúng. Anh không nghĩ tới trong sự kiện này Kiều Khải Dương lại đột nhiên xuất hiện. Hiện giờ tâm tình của Lan Khê có chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, anh cũng đã nhận được lời cô nhờ William nhắn lại cho anh, nói muốn anh nhanh chóng trở về. Khép mắt lại, trong đầu anh hiện lên cảnh tượng anh và Tô Nhiễm Tâm gặp nhau... Tại Manchester, Tô Nhiễm Tâm đã chứng kiến anh giận dữ sau khi nhìn thấy những tấm ảnh chụp trộm kia. Sau nhiều lần phủ nhận nhưng vẫn bị Mộ Yến Thần xuyên thủng, bất đắc dĩ đành phải nói cho anh một chút chân tướng, nhưng cũng vẫn khuyên anh không nên truy cứu tiếp nữa mà nên duy trì hiện trạng thì mọi thứ sẽ tốt hơn. Chỉ tiếc ... điều quan trọng mà anh muốn chính là người, do đó nhất định phải phá vỡ hiện trạng. Bạch Tư Dương đã nói ở trong điện thoại: "Thật xin lỗi, Mộ tiên sinh, tôi cũng không ngờ rằng loại tình huống kia lại phát sinh trên tòa án, do phương án biện hộ của tôi bị phá vỡ, cho nên đành phải tương kế tựu kế. Thực ra vừa vặn có người thích hợp, nhất là người này lại nguyên là người phụ trách của công ty của cô ấy, xuất hiện gánh tội thay, đó chính là biện pháp thoát tội có thể nói là hoàn toàn tốt nhất. Kết quả Mộ tiểu thư cũng không phải chịu bất cứ tổn thương nào, không biết có làm hỏng chuyện của Mộ tiên sinh hay không?" Trên nguyên tắc mà nói, Bạch Tư Dương không hề thất trách. Ngón tay Mộ Yến Thần nhẹ nhàng hơi di động, thản nhiên nói: "Không có việc gì." Chỉ là đã nhiều ngày nay cô vẫn chưa hề liên lạc với anh... Cô tạm thời không có công việc, Tống Mẫn Tuệ đương nhiên có chết cũng sẽ không mời cô trở về làm việc, vậy thì mấy ngày nay cô đang làm cái gì? Khi về đến nhà, trời vừa mới vào đêm. Mộ Yến Thần chậm rãi đi vào, hành lý ném ở chỗ cổng vòm, chiếc chìa khóa thả ở trên bàn trà, nhìn quanh một vòng. Cô không có ở nhà. ... Cô đã đi đâu vậy? Anh đi quanh nhìn xem, phòng ngủ cực kỳ sạch sẽ, đồ ăn trong tủ lạnh hầu như không có gì khác so với trước khi anh đi, không hề suy suyển. Mộ Yến Thần hơi hơi nhíu mi. Anh gọi điện thoại cho cô, điện thoại tắt máy, suy nghĩ một lát anh nhờ người tìm số điện thoại của đồng nghiệp trước kia của cô để gọi, quả nhiên các cô đang ở cùng một chỗ. Đôi khi phụ nữ có bí mật của riêng mình cũng là chuyện tốt. Anh lái xe ra ngoài đón cô, đi tới địa chỉ mà đối phương cung cấp, khi đó anh mới phát hiện đêm đã khuya... Trong quán nhỏ, cô, toàn thân mặc chiếc váy hoa, chiếc áo khoác vàng nhạt buông lơi quanh thân hình quyến rũ, ngón tay mảnh khảnh của cô đang cầm một chiếc đũa gõ vào cạnh chiếc ly thủy tinh, tươi cười kiều mỵ như hoa, đang nói với người ta rót rượu, cách một khoảng cách rất xa, Mộ Yến Thần nhìn thấy mà đáy mắt nóng lên, cặp môi mỏng của anh nhàn nhạt nhếch lên, bóng dáng cao ngất đi tới. (Hết chương 225)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]