Kiều Khải Dương nghe xong trợn mắt, gương mặt tuấn tú khẽ trắng bệch. Vì chuyện này mà anh chạy đến đây, anh lại không hề biết về chuyện này. Nụ cười lạnh nở trên khóe môi, anh khàn giọng nói: ". . . . . . Là tôi hồ đồ sao? Anh biết chuyện này không phải như vậy, đổi trắng thành đen, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Nhan Mục Nhiễm, là chủ ý của ai vậy?" William nở nụ cười sâu xa: "Gậy ông đập lưng ông. Tổng giám đốc Mộ nói với tôi như vậy, hình như là một câu danh ngôn của Trung Quốc phải không?" Gậy ông đập lưng ông. Hai mắt của Kiều Khải Dương giật giật! ! Gương mặt tuấn tú tái nhợt cố gắng tỏ ra lạnh lùng, anh cố ép mình tỉnh táo lại, anh biết nếu thật sự truy cú về rủi ro của hạng mục thì sẽ không liên quan đến Lan Khê, nhưng dù sao cũng là do bản thiết kế không thích hợp mới xảy ra sự cố, chuyện này, rõ ràng là do Mộ yến Thần lợi dụng quyền thế đẩy tất cả mọi chuyện lên đầu người quản lý là Nhan Mục Nhiễm mà! Như vậy, việc bồi thường cho người bị thương, hoặc là bị khởi tố hình sự, cũng sẽ hướng về phía Nhan Mục Nhiễm! Cho nên anh ta mới phải ở lại Los Angeles, dọn dẹp hậu sự. Mộ Yến Thần anh ta lại có lúc không biết phân biệt thị phi như vậy. . . . . . Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi lại, nắm chặt tay lại, lùi mấy bước trở về phòng, cương quyết đóng cửa lại, "Rầm!" một tiếng, đầu anh vì vậy cũng bị ong ong theo Cả người mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế sa lon, hai tay vuốt vuốt mi tâm, cau mày suy tư. —— Chẳng lẽ Mộ Yến Thần đã biết người làm những chuyện ngày hôm qua? Mặc dù lúc trước anh cũng nghi ngờ Nhan Mục Nhiễm là chủ mưu, nhưng cũng không dám xác định, mà bây giờ Mộ Yến Thần lại đẩy Nhan Mục Nhiễm ra, rõ ràng dụng ý chính là như thế. Vậy là nhân sự kiện này mà làm lại vụ án? Giải quyết như thế nào? Kiều Khải Dương cảm thấy huyệt Thái Dương vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn. Tên người thiết kế chính là Mộ Lan Khê, cho nên tội danh lần này cho dù Mộ Yến Thần muốn tìm người khác gánh dùm cũng không thể được. Nghĩ tới đây trong đầu Kiều Khải Dương không khỏi châm biếm! —— Rõ ràng chuyện của cô cũng là chuyện của anh, rõ ràng có một người đàn ông yêu thương ở bên cạnh suy nghĩ, lo lắng cho cô, cho dù có khó khăn gấp ngàn lần cũng chấp nhận đi thay cô, Kiều Khải Dương, mày còn ở đây xem náo nhiệt cái gì nữa? ? Gương mặt tuấn tú tái nhợt do không thở nổi mà trở nên đỏ ngầu! ! Kiều Khải Dương lạnh lùng mím môi, mười đầu ngón tay chậm rãi quấn lại vuốt v echo nhau, vừa cười lạnh lại vừa lo lắng, nhớ lại những lời Tống Mẫn Tuệ nói, trong đầu anh đột nhiên thoáng qua một suy nghĩ, rất mạo hiểm, lại có thể cứu cô khỏi nguy nan. Nhưng mà. . . . . . Trong lòng anh giống như vừa có lửa lại vừa có băng, đầu óc rối rắm như muốn nổ tung ra. Các khớp xương bị nắm chặt phát ra tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt" , trong con ngươi của anh đầy máu tươi, cầm lấy điện thoại di động, bấm số phòng của đối phương sau đó lạnh lùng nói: "Hủy vé máy bay đi, tôi sẽ về trễ một ngày." William có chút kinh ngạc. Không quá một phút William liền phản ứng lại , dù sao Mộ Yến Thần cũng ở đây, đi theo xem hai người bọn họ ân ái với nhau, đây là việc mà người cao ngạo như Kiều Khải Dương có thể chấp nhận được. "Được. Kiều tiên sinh." William cười nhạt lễ phép đáp lại. Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Lan Khê. Nhưng cuối cùng anh chỉ cười lạnh một tiếng, từ bỏ ý định đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]