Chương trước
Chương sau
Hai chân Lan Khê cứng lại, không thể nhúc nhích.
Cách mấy bước chân, trái tim Nhan Mục Nhiễm đập “bang bang “ dồn dập trong lồng ngực. Cô ta từ trong khuôn ngực Mộ Yến Thần phóng mắt ra ngoài, nhìn cô gái nhỏ đang đứng cách một tầng thủy tinh. Bốn mắt lập tức đụng vào nhau!
Trong thoáng chốc, khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm đỏ lên, chịu đựng xấu hổ, chua xót trong đáy lòng, cố chấp nhìn thẳng Lan Khê, không né tránh!
Kỷ Diêu thở hổn hển, cau mày, ngoái đầu nhìn lại: "Mộ Lan Khê cậu. . . . . ."
Mấy chữ sau nghẹn lại trong cổ họng, Kỷ Diêu cũng chấn động, nhìn theo ánh mắt trong suốt của Lan Khê hướng vào bên trong quán, đập vào thị giác là một cặp nam thanh nữ tú đang cùng dây dưa. Con ngươi của cô nàng trừng lớn hết cỡ.
"Anh cậu?" Toàn khuôn mặt của Kỷ Diêu dán sát vào tấm kính, "Ớ, đúng là anh trai cậu nè, chị gái bên cạnh là ai thế? Là bạn gái của anh ấy? Quả thật rất xinh nha, Lan Khê cậu mau nhìn này . . . . . À, bạn gái anh cậu, chắc cậu đã sớm gặp mặt . . . . ."
Kỷ Diêu vỗ mạnh vào đầu, đột nhiên cảm thấy mình rất ngốc.
Xem ra hai người kia đang chìm đắm trong thế giới riêng, chuyện yêu đương nam nữ không có gì hay để tò mò. Kỷ Diêu xoay người tính kéo Lan Khê đi, đột nhiên nhớ tới buổi tối ở nhà họ Kỷ, Mộ Yến Thần cùng Lan Khê có những hành động, cử chỉ vượt quá mức quan hệ anh em, trong đầu như có dòng điện xẹt qua, khai thông những vướng mắc, trong ánh sáng dòng điện, cô nàng tựa hồ đánh hơi được mùi vị “giương cung bạt kiếm” đang phát tán khắp xung quanh.
—— Cái đồng hồ màu bạc đổi từ việc mua kem, không phải Lan Khê định tặng quà giáng sinh cho Mộ Yến Thần chứ?
Sắc mặt Kỷ Diêu tái nhợt, kéo hai bao dây trên vai xuống, nghiêng đầu hỏi: "Thế nào, cậu còn muốn đồng hồ không?" Khóe miệng cô nàng cong thành nụ cười có ý tứ hàm súc, "Xem ra hôm nay anh cậu nhận được quà tặng không tệ nha."
Cùng bạn gái ôm nhau thắm thiết, trên bàn còn có hộp quà đựng chiếc caravat sang trọng. Không gian trong ấy hoàn toàn xa lạ so với cuộc sống học sinh bình thường của hai cô bé, chỉ cách một tầng thủy tinh mỏng mà như hai thế giới khác biệt, không cùng đẳng cấp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê bị vẩy lên những tia tái nhợt.
Lan Khê ngưng mắt nhìn thẳng vào con ngươi của Nhan Mục Nhiễm, kiên định thốt ra chữ "Muốn.".
Cô vẫn muốn đưa cho anh.
Tại sao lại không đưa nữa?
Hết sức duy trì trấn định thu hồi tầm mắt, không dám nhìn vẻ mặt của Mộ yến Thần, Lan Khê nắm tay Kỷ Diêu đi về phía trước, từng bước từng bước vững vàng kiên định, như chỉ sợ nháy mắt tiếp theo, cô sẽ yếu đuối thỏa hiệp.
Cô biết trên thế gian cái không đáng tin nhất chính là lời nói, vì ai mà chẳng nói được lời hay ý đẹp.
Nhưng nếu không có lời nói thì làm sao con người có thể diễn đạt nổi lòng cho người khác hiểu, vì thế cô vẫn quyết định tin vào lời anh nói, anh nói anh yêu cô, anh nói chuyện giữa anh và Nhan Mục Nhiễm chỉ là diễn kịch.
Kỷ Diêu sửng sốt.
Chuyện phát trển không giống với dự đoán của cô nàng, đầu óc tưởng được khai thông lại trở về rối loạn. Kỷ Diêu cứ mơ mơ hồ hồ, khi hoàn hồn thì cánh cửa kính đã ngay trước mắt, Lan Khê nắm tay cô nàng đẩy cửa đi vào.
Mua nhiều kem cao cấp để thu thập đủ bao kem, cô hao tốn rất nhiều tiền vì món quà dành cho anh. Lan Khê đưa giấy note và gấu bông thơm cho Kỷ Diêu, chỉ giữ lại đồng hồ màu bạc tinh xảo, hợp mode và trang nhã . Lòng bàn tay Lan Khê cứ mãi vuốt ve đồng hồ mới, nâng niu nó như báu vật.
Vừa nhìn thấy chiếc đồng hồ trưng trong tủ kính, Lan Khê đã nghĩ ngay đến Mộ yến Thần. Cô không quan tâm đến giá cả hay đẳng cấp của nó, điều cô cảm nhận được, chính là nó, chỉ có duy nhất chiếc đồng hồ này mới xứng đeo vào tay anh, không phải nó thì không được.
Cô cầm cao lên, hướng Kỷ Diêu hỏi: "Cậu thấy đồng hồ này có hợp với anh tớ không?"
Kỷ Diêu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, khẽ gật đầu
Con ngươi đen nhánh của Lan Khê lập tức sáng lên rồi lại ảm đạm xuống, mắt nhìn về hư vô như có điều suy nghĩ, cố gạt khỏi đầu cảnh tượng vừa thấy, cất đồng hồ cẩn thận, nắm tay Kỷ Diêu: "Về trường thôi, sắp trễ rồi."
Khi hai cô bé đi ngang qua cửa kính vừa nãy, bên trong quán cà phê đã khôi phục sự yên lặng cùng thanh nhã.
Cái bàn đã hoàn toàn trống rỗng, không thấy chiếc caravat, cũng không thấy đôi “kim đồng ngọc nữ”.
***
Ban đêm, bác bảo vệ trường tắt bớt ngọn đèn treo ngoài cổng chính, cánh cửa kí túc xá cũng chậm rãi kéo lại, ngăn tiếng huyên náo của học sinh bên trong với thế giới bên ngoài. Bác bảo vệ đang kéo cánh cửa thì vô tình thấy một thân hình mảnh mai đứng cô đơn ngay đầu đường.
Bị dọa hoảng, mi tâm của bác ta co giật dữ dội.
Nhìn vào phù hiệu trên chiếc áo đồng phục, đích thực là học sinh trường Nhất Trung.
"Này, cô bé." Bác ta gọi một tiếng.
Lan Khê lặng lẽ đứng trong đêm tối lạnh giá, hơi thở thổi ra từ khóe miệng hóa thành làn sương mù. Bất chợt sau lưng có người lớn tiếng gọi, cô quay đầu thì thấy bác bảo vệ chừng hơn 40 tuổi đang đi tới đây.
"Sao cháu lại đứng đây? Có giấy xác nhận học ngoại trú không, lấy ra cho bác kiểm tra, nếu không thì sao không chịu về kí túc xá? Đã mấy giờ rồi mà còn lang thang?"
Lan Khê vốn định giữ im lặng nhưng bác bảo vệ cứ lải nhải bên tai làm cô thấy nhức đầu.
Hàng mi dài rũ xuống, tìm giấy xác nhận học ngoại trú đưa cho bác ta để bác ta đừng mở miệng nữa.
"À. . . . . . Vậy sao cháu chưa về nhà? Đường xung quanh đây không an toàn đâu."
"Cháu đang chờ người đón." Cô nhẹ giọng nói.
"….”
“Đợi đến tận giờ sao? Có muốn bác cho cháu mượn điện thoại gọi về nhà không. . . . . ."
"Cháu có di động." Cô ngước lên nhìn bác ta, ánh mắt lóe lên tia cảm kích.
Bác bảo vệ chau mày thật chặt: "Đã gọi mà người nhà vẫn chưa chịu đến?"
Lan Khê dừng một lát, khẽ hít sâu một hơi rồi thở ra, làn sương trắng mơ hồ bao quanh khắp khuôn mặt cô, cố chấp nói: "Bác không cần lo. . . . . . Anh cháu bận tí việc, chút nữa sẽ đến."
Bác bảo vệ chau mày càng chặt hơn.
Xem ra có khuyên thêm cũng vô ích, bác ta trở về phòng trực, dự định đêm nay sẽ ngủ muộn một tí, chờ người nhà cô bé tới rước thì bác ta mới yên tâm ngủ được.
Thật ra Lan Khê đã gọi vài cuộc cho Mộ Yến Thần nhưng đối phương vẫn luôn tắt máy.
Trước kia nếu anh có việc bận hoặc đi công tác thì sẽ nhắn tin báo trước cho cô, bảo cô ở lại kí túc xá, anh không yên tâm khi cô ở nhà một mình, ở kí túc xá sẽ an toàn hơn. Nhưng vì sao hôm nay anh không nhắn gì, thậm chí gọi điện cũng không được
Lạnh quá.
Càng về khuya nhiệt độ càng hạ xuống thấp, sương mù rét buốt bao trùm toàn bộ không gian, thấm vào da thịt mang đến cái lạnh thấu xương. Khí lạnh trên hàng mi dài đã ngưng kết thành hơi nước. Toàn thân Lan Khê như bị đông thành người tuyết, đã đứng lâu như thế mà anh vẫn chưa chịu đến.
Sự mất mác, đau nhức trong trái tim dần chuyển thành lo lắng khôn nguôi, cô sợ anh lại gặp tai nạn như lần trước, lái xe trong tình huống trời đầy sương mù rất nguy hiểm, anh không bị gì chứ?
Tay chân lạnh cóng, tâm tư càng lạnh hơn gấp vạn lần.
Lan Khê nắm chiếc đồng hồ áp chặt vào lồng ngực, thở hổn hển ra sương trắng, tiếp tục chờ đợi trong bất an.
Hai chân tê cứng, cóng đến đau nhức.
"Mộ Yến Thần, anh như thế nào rồi. . . . . ." Lan Khê cắn môi, ngước mắt nhìn trời, tia băng lạnh len vào đáy mắt, sắp không kiên trì nổi nữa.
Nửa giờ sau.
Bác bảo vệ tì trên bàn ngủ gật, loáng thoáng nghe được âm thanh vọng từ bên ngoài. Bác ta giật mình, xoay tròn đầu cho tỉnh táo lại, rướn người mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài..
Cô bé vừa nãy đứng trước cổng trường, đang lấy tay vỗ vào cánh cửa, cả ngươi co rút lại vì rét lạnh, khàn giọng ấp úng nói: "Làm phiền bác, mở cửa cho cháu vào với"
***
Đây là lần thứ ba người bên cạnh hắt hơi nhảy mũi, Kỷ Diêu liền biết con nhóc này bị cảm rồi.
"Tối qua vợ của chú Lưu nhà cậu khó sinh hả? Cả đêm không tới cũng không có tin tức, cậu cũng biết sau 12h kí túc xá sẽ cúp nước nóng mà, không tắm nước nóng đã lên giường ngủ, không bị chết rét là may cho cậu đó. . . . . ." Kỷ Diêu tức giận lấy khăn giấy nhét vào mũi Lan Khê.
Chóp mũi Lan Khê đỏ ửng lên, nổi bật trên khuôn mắt trắng nõn, im lặng nghe Kỷ Diêu trách mắng, buồn buồn nói: "Cám ơn."
" Quà cậu định tặng đâu rồi? Mà đã qua giáng sinh, tặng thì còn có ý nghĩa gì" Kỷ Diêu cúi đầu, tiếp tục chiến đấu với bài toán.
"Chủ nhật về nhà tớ đưa cho anh ấy. . . . . ." Giọng nói cô hơi uể oải.
" Vậy anh ấy có quà cho cậu không?" Kỷ Diêu lơ đãng tiếp tục hỏi.
Lan Khê đờ người.
"Có." Mặt cô hơi đỏ khi trả lời Kỷ Diêu.
"Vậy sao?" Kỷ Diêu lập tức có hứng thú, tiến tới, "Này, lấy ra cho tớ xem với. . . . . ."
"Hai mắt cậu không thể xem tới ."
"Tại sao?" Kỷ Diêu cau mày, "Tại sao không xem tới ?"
"Vì quà nằm trong lòng tớ, cậu có mắt thần họa may mới xem được."
". . . . . . Mẹ nó, Mộ Lan Khê, cậu có thể bệnh hơn nữa không !"
Trong thư viện, người đến người đi tấp nập, thanh âm của hai cô nhóc chìm trong những tiếng huyên náo. Nhưng Kỷ Diêu vừa dứt lời liền cảm thấy chấn kinh , quá kì quái, cô nàng thấy được trên nét mặt Lan Khê có tia yêu thương rất rõ ràng. Con nhóc này không nên buồn nôn như vậy, không nên biểu hiện lộ liễu sự ái mộ dành cho anh trai. . . . . . như thế rất rất không bình thường?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.