Tô Thần ngồi ở trên đống cát, không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Trần Uyển Như, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Cô gái A Kim kêu bọn nhỏ đi ăn cơm, mọi người lôi kéo Trần Uyển Như cùng Tô Thần đi ăn cùng nhau, Trần Uyển Như hay tới viện mồ côi ăn một bữa cơm cùng bọn nhỏ, như sợ Tô Thần không có thói quen, vốn định mang Tô Thần đi ra ngoài ăn, ai ngờ Tô Thần lại không ngại, vì vậy hai người liền cùng với đám con nít ăn cơm trưa, sau khi ăn, Trần Uyển Như liền giúp đỡ người dỗ đám con nít nghỉ trưa, lúc cô đi ra, Tô Thần đã quần áo chỉnh tề dựa vào xe đứng ở đó.
Trần Uyển Như cất bước đi lên trước, Tô Thần có thể cảm thấy người đến gần, nghiêng đầu, giương mắt nhìn, nhìn cô gái đón lấy ánh mặt trời, bước chân vững vàng đi đến gần mình, ánh mắt của anh, không nhịn được có chút hoảng hốt.
Rất lâu sau đó, Tô Thần hồi tưởng lại, anh còn nhớ mãi không quên giữa trưa tốt đẹp như vậy, dưới ánh mặt trời của viện mồ côi, rải đầy ánh mặt trời trong sân, cái cô gái xinh đẹp tên Trần Uyển Như, ánh mắt sạch sẽ tinh khiết đi về phía anh, giống như từng chút từng chút đi vào thế giới của anh, trong lòng của anh.
Cô đứng ở trước mặt của anh, ngẩng đầu lên, nhìn mắt của anh, hơi động môi, thủ thỉ nói một tiếng: “Cám ơn anh.”
Một màn như vậy, đại khái là Tô Thần cả đời này gặp phong cảnh xinh đẹp nhất.
Tô Thần dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1510484/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.