Chương trước
Chương sau
Edit: Ngọc Hân
Nhiều khi một người hứa hẹn cả đời với người khác, có lẽ là xúc động nhất thời, nhưng từ trong miệng Lý Tình Thâm thốt ra lời hứa cả đời này, Lăng Mạt Mạt lại tin tưởng.
Không phải cô tin tình yêu mà là cô tin anh.
Lăng Mạt Mạt mang thai, đêm động phòng hoa chúc của Lý Tình Thâm đương nhiên là tan thành bọt nước.
Hiếm khi mọi người trong tập đoàn Bạc Đế tụ tập lại với nhau, mọi người cùng uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng vẫn tràn đầy hăng hái, lúc mười hai giờ đêm không biết Tô Thần trúng gió gì, chợt đề nghị nói đi hát hò.
Ngay sau đó Tô Thần liền gửi cho Tần Thánh một ánh mắt, Tần Thánh lập tức móc điện thoại ra ấn nút gọi cho Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt. Đầu tiên là hỏi thăm hai người ngủ chưa, sau đó liền gọi hai người xuống hát.
Tuy nói bị giày vò cả một ngày thật sự là vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào, Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt liền xuống lầu vui vẻ với mọi người.
Sau khi tất cả đến đông đủ đèn bên trong phòng bị tắt hết, TV trên vách tường chiếu đầu tiên là cảnh hoa tuyết lập lòe không ngừng.
Tô Thần kéo Lý Niệm, Tần Thành đẩy Ôn Giai Nhân, đẩy hai người lên đứng giữa phòng, trong tay mỗi người cầm mic hát.
Say đó hoa tuyết trong TV chợt biến thành màu đen.
Bên trong phòng rất yên tĩnh.
Trong TV truyền tới mấy tiếng tạp âm, sau đó hình ảnh xuất hiện trên màn hình TV.
Là cảnh tượng đám cưới của Lý Niệm và Ôn Giai Nhân.
Bối cảnh âm nhạc chính là bài Tôi yêu anh ấy của Đinh Đương.
Trong tích tắc vang lên giai điệu quen thuộc, Lý Niệm và Ôn Giai Nhân rõ ràng đều lộ ra sự căng thẳng.
Đoạn nhạc mở đầu vang lên, Ôn Giai Nhân cầm microphone, chậm rãi mở miệng: “Anh hết sức lông bông, ở trong một khoang xe lửa.”
Lý Niệm cầm microphone nhẹ nhàng phối hợp theo: “Sắt trong đất cát nặng hơn cả kỷ niệm.”
Kỷ niệm.
Những chuyện từng trải qua giống như một đoạn phim quay chậm từng chút từng chút hiện lên trước mặt họ, là quãng thời gian tốt đẹp nhất bọn họ yêu nhau cùng trải qua.
Lúc hát đến đoạn điệp khúc thì Lý Niệm và Ôn Giai Nhân song ca, đáy mắt hai người thoáng hiện ánh sáng rực rỡ.
“Tôi yêu anh ấy, nghiêng ngả lao đao đến tuyệt vọng, trái tim tôi bị tổn thương sâu sắc nhưng sẽ không quên, anh và tôi không còn thuộc về nơi này nữa, ban đầu là thiên đường cuối cùng là hoang đường.”
Dường như trở lại thời gian bà ôm kế hoạch nham hiểm đi tới trước mặt ông cầu xin ông giúp một tay, ông nói sinh đứa bé cho tôi. Bà nói, làm máy đẻ sao? Ông nói, này người phụ nữ cô bán thân không? Bà lắc đầu. Ông đứng dựa vào lan, ngón tay thon dài đang kẹp một điếu thuốc gật đầu giọng điệu rét lạnh: “Vậy thì tốt, vì tôi rất ghét phụ nữ bán thân bẩn thỉu!” Bà kinh ngạc. Ông mím môi cười, lịch sự nho nhã gõ lên lan can, chậm rãi nói: “Không phải làm máy đẻ, làm bà Lý.”
Một người cả đời sẽ gặp được một người như vậy, trời sinh đối với bạn, muốn hận không thể hận, muốn chạy trốn trốn không thoát!
Vì vậy bà và ông chính là, tình cảm cả đời ép buộc đã được bù đắp lại.
Lý Niệm và Ôn Giai Nhân nhìn sâu vào mắt nhau cùng hát bài hát này, mãi cho đến phần cuối âm nhạc đột nhiên dừng lại, trên màn hình TV là là hình ảnh họ hôn nhau chậm rãi kéo dài trong lễ cưới trước mặt cha xứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.