Chương trước
Chương sau
Edit: Lam Anh
Anh không còn đường lui có thể đi, cô không thích anh, bất luận anh thâm tình thế nào, cố gắng như thế nào, cô cũng sẽ không yêu anh.
Lý Tình Thâm nhớ đi nhớ lại, cảm thấy mình đột nhiên trở nên mù mờ, anh yêu cô lâu như vậy, anh yêu cô sâu như vậy, cô không tiếp nhận tình yêu của anh, còn bảo anh quên đi, nhưng ai có thể nói cho anh, anh không thích cô, anh đi làm cái gì?
Đột nhiên, Lý Tình Thâm cũng hơi bối rối vươn tay, gắt gao bắt được cổ tay cô.
Thân thể Lăng Mạt Mạt miễn cưỡng cứng đờ, không né tránh, cũng không quay đầu.
Lý Tình Thâm không biết mình nên nói cái gì, giờ khắc này, người đàn ông vào ngày thường không làm gì không được, vị thần cao cao tại thượng, như là một đứa bé, không từ bỏ mà lại mờ mịt.
Ánh mắt anh chuyển tới chuyển lui, anh biết bản thân tỉnh mộng rồi, không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa, ngày trước anh, còn có thể lừa gạt chính mình, cô sẽ yêu anh.
Lý Tình Thâm suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng mới mở miệng giọng khàn khàn: “Mạt Mạt, em có thể quên được sao? Một năm tới này, em quên rồi sao?”
Anh biết, anh không thể quên được, cùng với cô từng chút từng chút, cho dù đau, anh cũng không thể quên được, không nỡ quên mất, mỗi khi anh nhớ đến cô, anh nhớ lại từng chút từng chút, anh đều cảm thấy ngọt ngào vạn lần.Truyện được đăng duy nhất tại Diễn đàn .
Lăng Mạt Mạt không có can đảm nhìn anh một cái, cô cong môi cười cười tự giễu, đè nén đau đớn ở đáy lòng, lời cô nói khẩu thị tâm phi*: “Thầy, em đã quên hết, nếu không phải hôm nay anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em, có thể em sẽ quên em đã từng làm chuyện bừa bãi!”
(*) Khẩu thị tâm phi: nói thế này mà nghĩ thế khác
Bừa bãi?
Lý Tình Thâm nhíu mày, sức lực nắm cổ tay cô lập tức tiếp tục tiêu tan.
Chuyện anh và cô ở cùng chỗ này, anh đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, nhưng ở đáy lòng cô, lại là bừa bãi.
Trong nháy mắt đó Lý Tình Thâm lại không biết kế tiếp nên nói cái gì, anh là một người cực kỳ kiêu ngạo, anh sẽ không quỳ xuống đất cầu xin, cũng sẽ không cường thủ hào đoạt (cướp lấy bằng quyền thế hay cường lực).
Không phải anh để ý cái gọi là tự tôn kia của anh, anh sợ mình quỳ xuống đất cầu xin sẽ khiến cô khó xử.
Không phải anh không có bản lĩnh cưỡng ép giữ cô ở bên người, anh sợ anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của cô làm cho cô trở nên không vui vẻ.
Nếu anh yêu cô, biến thành trói buộc cô, như thế anh thà rằng lựa chọn mất đi cô!
Huống chi, anh lại thanh cao kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể làm việc này?
Lý Tình Thâm từ từ buông tay xuống, cả người anh yên lặng bình tĩnh rất nhiều, anh suy nghĩ một hồi, hỏi lên một nghi hoặc duy nhất trong lòng mình: “Em từ chối anh như vậy, có phải bởi vì A Thần hay không? Nếu là vì cậu ấy, anh có thể tự mình mở miệng nói chuyện với cậu ấy, em không cần bận tâm những thứ này.”
Lăng Mạt Mạt lắc đầu.
Lý Tình Thâm hơi nghiêng mặt, ngay cả bóng lưng của cô cũng không nỡ nhìn, hồi lâu, anh cứng nhắc mở miệng, hỏi: “Vậy là vì cái gì?”
Lăng Mạt Mạt cắn chặt răng, cô mới mở miệng nói: “Bởi vì em thích anh ấy.”
Cô không nói gì đến Tô Thần.
Cô chỉ dùng anh ấy.
Anh không biết, anh ấy trong miệng cô, chính là chỉ anh.
Cô biết bản thân thế này cực kỳ tàn nhẫn, anh yêu cô, cô cũng yêu anh, bọn họ ở cùng một chỗ, thật tốt biết bao, nhưng mà cô không thể ích kỷ như vậy, cô không thể cho mình giữ lại đường lui, giữ lại hi vọng.
Cô và anh nên kết thúc sớm.
Lý Tình Thâm chậm rãi buông cổ tay Lăng Mạt Mạt ra, anh gật đầu, cả người bình tĩnh dọa người, anh nói: “Anh biết rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.