Không đợi Enson trả lời, Lăng Mạt Mạt nói tiếp: [Mất đi ước mơ em sẽ tiếc nuối, nhưng mà, nhìn bạn tốt uất ức em sẽ đau lòng.]
Lý Tình Thâm không trả lời.
Lăng Mạt Mạt cũng không đợi Enson trả lời, cô ngồi trên sân thượng, nhìn bầu trời đầy sao, vẻ mặt bình tĩnh.
Vẻ mặt của Lý Tình Thâm cũng bình tĩnh, chỉ là đáy mắt sáng rỡ lóe lên không biết.
Thật lâu sau, anh mới cầm lấy điện thoại, gọi một cú điện thoại ra ngoài, “Ngày mai triệu tập một hội nghị.”
Rồi sau đó, cúp máy.
Lý Tình Thâm đứng lên, bưng trà sớm đã lạnh ngắt được đặt trên bàn, từ từ đặt trên môi, nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thật lâu sau, mới chớp chớp con mắt, khóe môi thoáng qua nụ cười.
Thật sự là một cô bé ngốc vì một người Trần Uyển Như, lại không oán không hối như vậy.
Mọi người nói, người biết ơn báo đáp, là thiện lương nhất.
Cho nên, Lăng Mạt Mạt của anh, bất kể nghịch ngợm gây sự nhiều, linh tinh quái đản, nhưng cũng đều là cô gái nhỏ hồn nhiên lương thiện.
Mười năm tâm huyết của anh, cũng chỉ là vì cô thực hiện một ước mơ.
Về chuyện của cô, anh chưa bao giờ nghĩ tới bỏ dở nửa chừng.
Cho nên, ước mơ của cô, làm sao anh cam lòng để cô vứt bỏ?
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Ngày hôm sau, giữa trưa, Lăng Mạt Mạt nhận được cuộc điện thoại của ES, bảo cô ba giờ chiều tới công ty một chuyến.
Ngại vì hai ngày nay tai tiếng liên tiếp, phóng viên bên cạnh Lăng Mạt Mạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1510107/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.