Chương trước
Chương sau
Lăng Mạt Mạt nghĩ đến đây, vẻ mặt trở nên đặc biệt nghiêm túc, đáy mắt cô sáng rực lên.
Giản Thần Hi thích Lục Niệm Ca bao nhiêu, trong lòng Lăng Mạt Mạt rõ ràng nhất.
Nếu không đối với giản tia nắng ban mai như vậy tâm ngoan thủ lạt, người phụ nữ vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn mà nói, cái gì cô cũng có thể buông tha, lại sau nhiều năm như vậy, cô ta vẫn chỉ túm chặt lấy Lục Niệm Ca.
Trên cái thế giới này người có thể chân chính ngược được Giản Thần Hi, sợ chỉ có Lục Niệm Ca mà thôi.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Tiếp theo tất nhiên là đồng ý bữa tiệc chưa xong, thật ra Lăng Mạt Mạt có thể không nhất định phải tham gia, chỉ là cô đang tìm một thời cơ.
Đợi khoảng nửa tháng, cuối cùng cô đã gặp được.
Cũng là một bữa tiệc, sau khi chấm dứt, có người đề nghị nói đến "Bóng đêm" uống rượu, Lăng Mạt Mạt không nhớ rõ là ai, mở miệng mời cô.
Từ sau khi Giản Thần Hi được rửa nhục, những bữa tiệc này thì không còn tư cách để tham gia nữa, ngược lại Lục Niệm Ca, cách quãng sẽ tham gia một hai buổi.
Lăng Mạt Mạt không thích đi quán bar, nhìn thấy người giống Lục Niệm Ca đang bị người ta ôm vai, ánh mắt cô sáng lên, thì cười tươi, gật đầu đồng ý.
Lục Niệm Ca thấy cô đồng ý, lại thấy nhiều người như vậy, cũng gật đầu đồng ý theo.
Một nhóm người lái xe đến "Bóng đêm".
Dĩ nhiên thuê phòng tốt nhất.
Lúc này, bên ngoài "Bóng đêm" đã là đêm khuya yên tĩnh, nhưng bên trong "Bóng đêm" là tiếng động ồn ào lớn vừa mới bắt đầu.
Quán bar "Bóng đêm", Lăng Mạt Mạt rất quen thuộc, khi cô với Giản Thần Hi còn là sinh viên, Giản Thần Hi thường đến đây hát.
Lăng Mạt Mạt theo bản năng quay đầu nhìn sân khấu giữa không trung kia, còn tồn tại như cũ, qua thời gian lâu như vậy, đã từng sửa chữa, càng lúc càng tráng lệ.
Ánh mắt Lăng Mạt Mạt hơi dao động, đột nhiên cô dừng bước lại, sững sờ nhìn sân khấu kia.
Đoàn người đi qua bên cạnh cô, có người tinh mắt thấy Kăng Mạt Mạt đứng im tại chỗ, thì lên tiếng gọi: "Mạt Mạt, ngần người gì thế? Nhanh lên đi!"
Một tiếng gọi này Lục Niệm Ca vốn đang nói chuyện với người khác không tự chủ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lăng Mạt Mạt, phát hiện ánh mắt cô gái nhìn thẳng về một phía, thì anh ta theo ánh mắt của cô nhìn qua, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng xanh!
Sân khấu kia!
Nhưng anh ta nhớ rõ, anh ta đã từng vì cô, một mình ở trong này đánh nhau với nhiều người, lại còn vì bảo vệ cô, trở thành đệm thịt ôm cô từ trên ngã xuống!
Ký ức trước kia trong nháy mắt tất cả đều ở trong đầu của anh.
Đáy mắt Lục Niệm Ca lóe lên không ngừng, cho đến khi anh ta bị người ta đẩy một cái, lúc hoàn hồn, Lăng Mạt Mạt vốn nhìn chằm chằm vào sân khấu, đã đi xa rồi.
"Niệm Ca, cậu phát ngốc gì thế?"
"Không có việc gì." Lục Niệm Ca lắc đầu, nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt, nghĩ vừa rồi cô gái kia, có phải cũng nhớ lại những chuyện này không?
Khi Lục Niệm Ca vào trong phòng, rượu đã lên đầy một bàn, người lẩn vào vòng tròn này, đều có thể chơi đùa, chỉ chốc lát không khí trong phòng liền đến chỗ cực hạn, Lục Niệm Ca có thể là nhớ lại, tâm tình có chút xuống, một người một ly rượu đến thì trút một chén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.