Editor: Lam Anh
Lý Tình Thâm lại không để ý đến Lăng Mạt Mạt, ngược lại cầm cúc áo kia, không hề do dự dùng lực, trực tiếp kéo cúc áo xuống.
Sau đó anh liền cẩn thận tháo ra từng sợi từng sợi tóc quấn quanh cúc áo.
Động tác của anh rất thong thả, rất dịu dàng, như là sợ một lần không cẩn thận sẽ bẻ gãy tóc của cô vậy.
Thậm chí trên khuôn mặt trắng nõn của anh đã thoáng hồng.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm như vậy, bỗng nhiên cảm thấy thần trí của mình hoàn toàn hỗn loạn thành một khối.
Cô cảm thấy hô hấp của mình hoàn toàn không xuôi, thậm chí toàn thân đều đã bắt đầu hơi khô nóng.
Cô rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng đặc biệt ám muội.
Lý Tình Thâm tháo xong tóc của cô, liền ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra chút hồng hồng, nhìn chằm chằm cô, giọng điệu thanh nhã lại ẩn giấu tia gợi cảm nhàn nhạt: “Đi thôi.”
Lăng Mạt Mạt vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô cảm thấy bản thân cần phải đi ra khỏi phòng Lý Tình Thâm hít thở không khí trong lành, nếu tiếp tục như vậy, cô chắc chắn hít thở không thông mà chết!d/đ#l%q.đ
Nghĩ tới đây, Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, mở miệng, gọi Lý Tình Thâm: “Thầy.”
Lý Tình Thâm giậm chân, xoay người lại, ánh mắt thẳng tắp dừng lại trên mặt cô.
Lăng Mạt Mạt nhìn người đàn ông toàn thân ưu nhã trước mặt, đè nén toàn thân mất tự nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xếp lên một nụ cười ngọt ngào như hoa: “Thầy, em muốn về phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1510032/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.