Tiệc diễn ra nửa chừng thì Lăng Mạt Mạt đi đến toilet, thấy Lục Niệm Ca đứng hút thuốc trong hành lang, bước chân của cô khẽ dừng một chút, rồi như không có chuyện gì xảy ra vẫn đi tới, lúc đi ngang qua Lục Niệm Ca, bước chân của cô đều là vững vàng, ngay tại lúc cô bước qua khỏi người Lục Niệm Ca một bước cuối cùng, Lục Niệm Ca bất chợt bóp tắt điếu thuốc trong tay, anh ta đứng thẳng người lên, thanh âm có chút khàn khàn, nói: “Mạt Mạt, gần đây em sống tốt không?”
Lăng Mạt Mạt không nói gì, thậm chí bước chân cũng không có dừng lại, âm thanh trong trẻo của giày cao có vang lên có tiết tấu, từng tiếng từng tiếng, đánh vào lòng của Lục Niệm Ca, đau như kim châm muối xát, anh ta nhìn bóng lưng của cô, có lẽ do uống nhiều rượu, lại tự nhiên nói tiếp: “Nhìn em rất tốt, anh cũng hi vọng em sống tốt, không chỉ tốt ở hiện tại mà anh hi vọng mỗi thời mỗi khắc em đều sống thật tốt.”
Lúc Lục Niệm Ca nói câu này, giọng nói đặc biệt chân thành.
Bất chợt Lăng Mạt Mạt dừng lại, cô từ từ xoay người, cách một khoảng cách nhìn Lục Niệm Ca, không thể không thừa nhận, tối nay, khi anh ta làm chú rễ, so với quá khứ xem ra còn phải đẹp trai hơn mấy lần, đẹp trai thì đẹp trai, cũng không còn là Lục Niệm Ca khiến cô động lòng ngày đó nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt của Lục Niệm Ca, trầm mặc một hồi, mới mở miệng, âm điệu nhàn nhạt: “Lục Niệm Ca, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1510010/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.