Editor: Lam Anh
Bác sĩ gật đầu một cái, liền đẩy ông cố vào phòng giải phẫu, Lăng Mạt Mạtđi theo chiếc giường di động liên tục đi, cô tha thiết nhìn chằm chằmông cố.
Ánh mắt của cô từ đầu đến cuối chớp cũng không chớp mộtcái, chỉ sợ một lần không cẩn thận, ông cố theo cô trong mạng sống sẽhoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.
Lăng Mạt Mạt cầm chặt tay của ông cố, đôi tay kia thô ráp mà lại già nua, lại có thể rót ấm áp vào đáy lòng cô.
Giường bệnh di động vẫn bị người đẩy đến cửa phòng giải phẫu, y tá nhẹ giọnglên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, cô không thể đi vào, xin mời chờ ở ngoàicửa phòng giải phẫu.”
Lăng Mạt Mạt gật gật đầu, đáng thươnggiương đôi mắt to nước mắt lưng tròng lên nhìn bác sĩ chủ trì của ôngcố, giọng điệu mang theo vẻ run rẩy cầu xin: “Bác sĩ, phẫu thuật của ông cố tôi nhất định sẽ thành công, có phải không?
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.” Bác sĩ giơ tay lên vỗ vỗ bả vai của Lăng Mạt Mạt, truyền cho cô một nụ cười trấn an.
Cánh môi của Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt nhợt nhạt không có sức sống, côbiết, ông cố bước vào phòng giải phẫu này đại biểu cái gì, nếu giải phẫu không thành công, ông cố sẽ vĩnh viễn rời khỏi cô.
Nếu như maymắn, ông cố sẽ đi ra liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhắm hai mắt lại, nếunhư không may mắn, một giây đồng hồ ông cố và cô ở đây, hoàn toàn sinhly tử biệt.
Đáy lòng Lăng Mạt Mạt bỗng dưng đau xót, nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509990/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.