“Như thế nào thì gọilà cuối cùng?” Lăng Mạt Mạt cố hết sức đè nén sự bực tức đang tràn đầy,nhưng âm điệu lại vẫn là có chút như đang cổ vũ: “Chẳng lẽ theo anh thìcho tới lúc mất đi mạng sống, cái đó mới gọi cuối cùng sao?”
Cô biết anh luôn yêu cầu hoàn mỹ ở mọi mặt, nhưng cũng nên biết lượng sức mà làm chứ, tên ngốc này.
Nếu như anh cfan phải làm gì đó, thì nhất định anh sẽ bắt mình phải làmđược tốt nhất có thể, với kết quả có được là một hòn ngọc được mài dũakhông tỳ vết, nhưng là, anh cũng cần phải tình táo trong một số việc vànhận thức đúng về bản thân thì hơn!
Anh là con người, không phải thần!
Là con người bằng da bằng thịt chứ không phải vạn năng!
Anh cần gì phải tự đem mình ra mà khiêu chiến với thần chết chứ?
Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm người đàn ôngtrước mắt này, cái người đàn ôngnày lạnh lùng vô tình, đến tức giận cũng là càng ngày càng không nénđược.
“Em hiểu rất rõ, Nhật Nguyệt cùng sáng là hiện tượng kỳquan ngàn năm khó gặp một lần, em cũng biết rõ, nếu đưa kỳ cảnh vào,cũng sẽ khiến cho MTV rạng rỡ rất nhiều, nhưng là, cũng không thể vì cái này đánh mất tính mạng được không! Đáng giá không?”
Lý Tình Thâm từ đầu đến cuối không nói câu nào, anh chỉ là lẳng lặng nghe những câunói hàm chứa tức giạn cùng lo lắng của Lăng Mạt Mạt dành cho mình, chậmrãi nhắm lại hai mắt đen láy, đợi đến giọng của cô gái sau nói xong, vẻmặt của anh vẫn là bình tĩnh như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509963/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.