Đến cuối cùng, LăngMạt Mạt bỏ xe ngựa, đi bộ, cô đi tới bên hồ trấn nhỏ, không nhịn đượcnhắm hai mắt lại, hít sâu, mỉm cười nhàn nhạt, cảm thụ thành thị giốngnhư mộng cảnh này.
Vẻ mặt Lý Tình Thâm yên tĩnh nhìn chằm chằm,khóe môi cười yếu ớt, lặng yên không chút tiếng động, lấy ra điện thoạidi động, chụp được một màn đẹp đẽ này.
Rồi sau đó, anh liền trợtgiật mình là hình trong điện thoại di động của mình, toàn bộ đều là Lăng Mạt Mạt, ở chân trời góc biển Hải Nam, ở thác nước Niagara Newyork, ởtrên xe buýt Luân Đôn còn có vào giờ phút này.
Lý Tình Thâm đưamắt nhìn thật lâu, mới chậm rãi cất điện thoại di động, chậm rãi đi đếnbên người Lăng Mạt Mạt, yên tĩnh đứng cùng với cô.
Một lúc lâusau Lăng Mạt Mạt mới mở hai mắt ra, nhìn lá liễu xanh biếc, hoa tươi sặc sỡ trong trấn nhỏ, gió nhẹ trời xanh, màu sắc rực rỡ, trong giấy phútđấy, thâm chí có một loại ảo giác năm tháng tốt lành, cô không nhịn được thở dài một hơi rồi nói: “Thật là không nghĩ tới, một trấn nhỏ tronggiấc mộng như vậy, lại thật sự tồn tại ở trên cái thế giới này.”
“Ừ, lúc ban đầu nơi này là nền tảng của nước Pháp, không tồn tại thứ quantrọng gì, nhưng mà bởi vì Mạc Nại đến, nên đã nổi tiếng khắp nước, tấtcả mọi người tới nước Pháp đều sẽ đến trấn nhỏ này, sau đó” Sau khi LýTình Thâm nói đến đây, bất chợt dừng lại, rồi mới tiếp tục nói: “Đượcmột số người coi là Tiên cảnh.”
Lăng Mạt Mạt bừng tỉnh hiểu ra,gật đầu một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509957/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.