Lăng Mạt Mạt nhìn qua thời gian một lần, rất nhiều thời gian đều bay tới bay lui, nhưng không phải đi tới chỗ nào là không nơi dừng lại nghỉ ngơi, chưa tính quá gấp, vì vậy liền lắc đầu một cái, nói: “Cũng được.”
Nói xong, Lăng Mạt Mạt lại bổ sung một câu: “Những thứ này sắp xếp rất hợp lý rồi, cũng sẽ không mệt.”
“Cũng được” trong lời cô, khiến Lý Tình Thâm nhíu mày, chăm chú nhìn Lăng Mạt Mạt, nghiêm túc mở miệng: “Em không phải quá miễn cưỡng, có vấn đề hay ý kiến em cứ nói ra, nếu như cảm thấy không chịu nổi, tôi để cho bọn họđiều chỉnh một chút.”
“Không cần!” Lăng Mạt Mạt vội vàng lắc đầumột cái, “Thật không cần, bên trong cũng chừa lại rất nhiều thời giannghỉ ngơi! Em không có kiểu cách như vậy!”
Lý Tình Thâm nhìn nétmặt Lăng Mạt Mạt khẳng định như vậy, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu,không có ở nhấn mạnh cái gì, tự nhiên dời đề tài đi: “Vậy ăn cơm thôi.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, cầm đũa lên, quy củ ăn cơm, trong lúc bất chợt cô nghĩ đến lời Lý Tình Thâm vừa nói, đáy lòng không nhịn được hỗn loạn một chút, tại sao cô cảm giác lời nói vừa rồi của Lý Tình Thâm là đangquan tâm cô chứ?
Đối với Lý Tình Thâm mà nói, không phải là anh không muốn có tỳ vết nào sao?
Theo lý thuyết, anh nên hi vọng mình giống như siêu nhân, hoàn mỹ và nhanh chóng hoàn thành từng chỉ thị và công việc.
Nhưng mà, lời nói mới vừa rồi của anh, rõ ràng chính là có phần quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509938/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.