Khi Lăng Mạt Mạt xách túi đựng mì ăn liền trở về chung cư, không nhịn đượccó chút thương cảm, cô cảm thấy dường như mình bị cả thế giới vứt bỏ.
Lăng Mạt Mạt đi tới lầu dưới, vừa định vươn tay ra nhấn nút thang máy, liềnnghe thấy một giọng nói nhàn nhạt cất lên: “Lăng Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt dừng động tác lại, quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, ngay sau đó cô hoàn toàn kinh ngạc.
Lý Tình Thâm, làm sao anh lại ở đây?
Mặc dù đáy lòng Lăng Mạt Mạt nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chào hỏi Lý Tình Thâm: “Chào thầy.”
Chào hỏi xong, Lăng Mạt Mạt cười hỏi: “Thầy tới đây tìm ai sao?”
Lý Tình Thâm gật nhẹ đầu, thẳng thắn: “Ừ, tìm cô có chút việc.”
Vừa nói, anh vừa đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt.
“Tìm em?” Lăng Mạt Mạt trợn to mắt, tò mò hỏi ngược lại: “Tìm em có chuyện gì à?”
Lý Tình Thâm không để ý đến câu hỏi của Lăng Mạt Mạt, mà nhìn chăm chú túi mì ăn liền trong tay cô, khẽ nhíu lông mày, anh có chút không vui hỏi:”Em ăn cái này?”
Lăng Mạt Mạt giật mình, ngay sau đó liền hiểuanh đang chỉ mì ăn liền trong tay mình, cô giơ tay lên, xoắn tóc, cườiyếu ớt, nói: “Ừ, có một mình nên không muốn nấu cơm, cũng không quá đói, ăn cái này cho qua bữa thôi.”
Lý Tình Thâm càng nhíu chặt lôngmày, anh nghĩ nghĩ, rồi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điệnthoại, nhàn nhạt nói một câu với người bên kia đầu dây: “Giúp tôi chuẩnbị một phòng riêng, khoảng nửa tiếng sau tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509936/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.