“Không có anh, kết cục của em chỉ là một màu đen, nếu như kết cục ,àu đen đó đáng sợ như vậy, không bằng giữ anh ở lại bên cạnh, dù sao cũng không có chuyện gì đáng sợ hơn việc mất đi anh !”
Khi Giản Thần Hi nói những lời này, ánh mắt mang theo sự đau đớn, cô cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào, nhưng cô vẫn nói từng chữ rõ ràng.
Lục Niệm Ca cũng nhìn cô, tầm mắt thâm trầm, thủy chung không nói lời nào.
Thật ra thì Lục Niệm Ca đối với Giản Thần Hi không phải không có tình cảm, anh xảy ra tai nạn xe cộ, cô một tấc không rời ở bên chăm sóc anh, sau đó ở bên anh nữa năm, nói thế nào cũng có chút tình cảm.
Nhưng mà tình cảm này chưa chắc là tình yêu.
Giản Thần Hi hít sâu một hơi, cô nhìn Lục Niệm Ca hồi lâu mới lên tiếng: “Niệm Ca, anh yêu Lăng Mạt Mạt sao?”
Vào lúc này lại hỏi vấn đề này, Lục Niệm Ca ngày càng trầm mặt, ánh mắt anh đã trở nên mơ hồ.
“Thật ra thì anh yêu nhưng không dám nói ra, trong lòng anh cũng rõ hơn ai hết, Lăng Mạt Mạt với anh đã không thể nào.” Giản Thần Hi đem tình hình hiện tại phân tích từng cái một: “Bởi vì anh yêu, cho nên, vì cô ta anh sẽ ở lại bên em đúng không?”
“Em muốn thế nào?” Lục Niệm Ca hỏi có chút cứng ngắc.
Giản Thần Hi nói rất đúng.
Anh yêu Lăng Mạt Mạt, nhưng anh không dám nói ra lời yêu cô ấy, anh vì Lăng Mạt Mạt nguyện làm tất cả mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509925/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.