Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào mắt của Giản Thần Hi, từng chữ từng chữ nói: “Đêm hôm đó, ở vườn hoa nhỏ của Hoàng Cung, tôi nói đã đủ rõ ràng rồi!”
“Cô đã không nghe rõ, bây giờ tôi nói với cô một lần, là bản thân tôi đi ra ngoài giải khuây, Lục Niệm Ca đi theo ra ngoài, tôi nói rồi tôi không có một chút hứng thú nào với anh ta, chính là không có một chút hứng thú, Giản Thần Hi, cô yêu Lục Niệm Ca, cô cảm thấy anh ta tốt, chưa chắc bây giờ tôi đã giống như cô cảm thấy anh ta tốt!”
“Về phần trẹo chân, đó là do tôi không thích nhìn thấy anh ta, giả bộ phóng khoáng, kết quả chữa tốt thành xấu, chính Lục Niệm Ca phải quỳ xuống trước mặt tôi lấy lòng, không liên quan gì đến tôi!”
“Anh ta chạy đến cửa biệt thự của Lý Tình Thâm đợi tôi ba ngày ba đêm, cũng không liên quan gì tới tôi, làm sao tôi biết anh ta lại nảy ra cái bệnh điên kia, năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi!”
Lăng Mạt Mạt thừa nhận, là cô cố ý muốn nói cho Giản Thần Hi nghe, nhờ đó đả kích cô ta!
“Tôi đã sớm nói, cướp được không gọi là có bản lĩnh, giữ được mới thật sự là có bản lĩnh!”
“Nếu không có bản lĩnh này, cũng đừng oán hận người khác!”
“Nói cách khác, Giản Thần Hi, thù hận của tôi đối với cô, chẳng có chút liên quan gì với Lục Niệm Ca, cô đối với tôi như thế nào, lòng dạ cô biết rõ!”
“Thật ra thì, Giản Thần Hi, lòng dạ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509921/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.