Bạc Sủng Nhi giống như là nhà phê bình nói: “Phong cách cũng rất được, ừ, rất thanh nhã, chỉ là, A Thánh, không thích hợp với anh.” --
Tần Thánh cười hì hì quay đầu lại, “Thế nào, tiểu Sủng Nhi? Em ghen sao?”
“Nằm mơ đi, anh!” Bạc SỦng Nhi hừ một tiếng, cầm ví tiền trong tay ném lên mặt Tần Thánh một cái.
Tần Thánh ngược lại không có né tránh, rõ ràng bị đánh, lại cười vô cùng sáng lạng, ánh mắt hoa đào lại sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhân viên thu ngân, chỉ chỉ Lăng Mạt Mạt, nhỏ giọng hỏi: “Này, cô gái kia sao vậy?”
“Muốn thử một ít bộ đồ số lượng có hạn, giá trị 37 vạn, trên thế giới chỉ có một bộ, bình thường không phải người hiển hách, thì không thể mặc thử.” Nhân viên thu ngân cung kính trả lời Tần Thánh, nhưng rõ ràng giọng nói mang theo một chút xem thường.
Tần Thánh gật đầu cười, một bộ bừng tỉnh hiểu ra , âm điệu nhẹ nhàng dịu dàng nói: “A, hoá ra là như vậy”
Vừa nói xong, anh ta dựa vào quầy thu tiền, mở trừng hai mắt nhìn nhân viên thu ngân, ngoắc ngoắc ngón tay, trong nhay mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nhân viên thu ngân đỏ bừng, liền dựa đầu tới, Tần Thánh xấu xa thổi một hơi bên tai nhân viên thu ngân, thân thể cô nhân viên thu ngân run lên.
Bạc Sủng Nhi đứng ở một bên vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng việc không liên quan đến mình.
Tần Thánh quơ quơ thẻ trong tay mình, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy tôi có tiền chưa?”
Nhân viên thu ngân lập tức gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509914/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.