Chương trước
Chương sau
Đúng, cô ta đã vận dụng tâm cơ thủ đoạn, đoạt lấy Lục Niệm Ca từ trong tay Lăng Mạt Mạt, nhưng mới vừa rồi, một màn Lục Niệm Ca đối với Lăng Mạt Mạt kia, cũng không phải là cô ta không hiểu!
Rất dễ nhận thấy, Lục Niệm Ca vẫn chưa dứt tình đối với Lăng Mạt Mạt
Lăng Mạt Mạt nhìn vẻ mặt Giản Thần Hi giống như một tờ giấy trắng, lại cảm thấy cực kỳ hả giận, cô cao ngạo xoay người rời đi, cố nén cổ chân đau đớn, bước từng bước thong dong ưu nhã.
Lục Niệm Ca nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt, chẳng biết tại sao trong lúc bất chợt liền bỗng dưng có chút bối rối, anh ta khàn giọng, bất ngờ mở miệng nói: “Mạt Mạt”
Lăng Mạt Mạt dừng chân một chút, lại tiếp tục bước về phía trước, cô loáng thoáng biết Lục Niệm Ca muốn nói những gì, nhưng bây giờ, cô đã không còn bất kỳ điều gì cần nghe.
Lục Niệm Ca gọi được một nửa.
Anh ta nhìn bóng dáng của Lăng Mạt Mạt, ánh mắt hơi có chút hoảng hốt.
Lăng Mạt Mạt đi vài bước, trong lúc bất chợt lại dừng chân, cô chậm rãi xoay người, nhìn về phía Lục Niệm Ca.
Người đàn ông đang đứng dưới tán hoa anh đào trong bóng tối, cả khuôn mặt trước sau như một ôn hoà như ngọc, con ngươi trong trẻo nhìn cô.
Đáy mắt anh ta lóe lên thần thái rung động.
Lăng Mạt Mạt nhìn Lục Niệm Ca như vậy, giống như là nhìn một người xa lạ, một hồi lâu mới nhếch khóe môi, cuối cùng mở miệng: “Anh muốn nói gì tôi đều hiểu được, Lục Niệm Ca, dù sao anh sẽ có tương lai của mình, tôi cũng sẽ có người tôi yêu, mà tôi cũng sẽ thật sự yêu người tôi yêu”
Sau khi Lăng Mạt Mạt nói đến đây, trong đầu nghĩ tới Enson, nụ cười của cô trở nên vô cùng dịu dàng tươi đẹp, cô lại lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tôi sẽ yêu anh ấy toàn tâm toàn ý”
Lăng Mạt Mạt không có nói gì tiếp, sắc mặt Lục Niệm Ca trắng thêm một phần.
Lăng Mạt Mạt ngước đầu, nhìn sắc mặt Lục Niệm Ca phờ phạc dưới ánh trăng, từng câu từng chữ, nói không có bất kỳ vấp vướng: “Lục Niệm Ca, bây giờ anh hiểu không? Chúng ta đến bằng hữu cũng không thể làm.”
“Bởi vì, vật đổi sao dời, có một số việc cuối cùng không có cách nào quên, có vài người cuối cùng không có cách nào gặp lại.”
“Thật ra thì, như vậy vô cùng tốt.”
“Lục tiên sinh, hẹn gặp lại.”
Như vậy thật sự vô cùng tốt.
Nói một tiếng gặp lại, thì thật sự cũng không cần gặp lại nữa.
Sau khi Lăng Mạt Mạt nói xong, liền xoay người rời đi.
Lục Niệm Ca nhìn bóng lưng Lăng Mạt Mạt, trong lòng yên lặng hỏi mình, như vậy thật sự tốt sao?
Cô thấy rất tốt sao?
Xem ra cô rất tốt, ES đang tập trung đào tạo cô, tương lai cô sẽ là một minh tinh!
Cho nên thật sự không tệ!
Vậy anh ta thì sao?
Cuối cùng cũng trở thành người phụ trách ca sĩ trong ES, bên cạnh còn có một một ca sĩ làm bạn gái, bất kể như thế nào, người khác nhìn qua, cũng rất tốt.
Cho nên, thật sự như cô nói, như vậy vô cùng tốt, nhưng mà, rõ ràng vô cùng tốt, đáng giá là một chuyện vui mừng, thế nhưng trong lòng anh ta lại khó tiếp nhận như vậy?
Anh ta thật sự rất muốn hướng về phía cô nói, anh bị mất trí nhớ, nhưng rồi có thể sửa lại cái gì không?
Lục Niệm Ca đã từng phản bội Lăng Mạt Mạt, thì không cách nào thay đổi sự thật, Lục Niệm Ca vì Giản Thần Hi làm tổn thương Lăng Mạt Mạt, cũng không cách nào cải biến sự thực.
Nhìn cô rời đi kiên quyết, rất rõ ràng đã sớm thật sự buông anh ta xuống.
Trong lòng của cô rất bình thản.
Cho nên thay vì nói ra vào giờ phút này khiến cô dao động, tăng thêm phiền não cho cô, thì không bằng không nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.