Bên ngoài phòng sấm sét vẫn vang dội như cũ, bên trong phòng cũng là cảnh tượng kiều diễm.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Một đạo sấm sét xé ngang bầu trời đêm, đột nhiên làm Lục Niệm Ca đang ngủ say trên giường thức tỉnh.
Anh ngồi dậy, nhìn tia chớp sáng chói không ngừng ngoài cửa sổ, trái tim giống như bị người ta nắm lấy, truyền đến từng trận đau đớn.
Cô gái kia rất sợ thời tiết như vậy!
Lập tức Lục Niệm Ca nghĩ cũng không thèm nghĩ, nhặt quần áo lên, lung tung mặc vào, đi ra ngoài cửa.
Đi tới một nửa, trong lúc bất chợt anh dừng bước lại.
Tại sao anh biết cô gái kia sợ thời tiết như vậy?
Tại sao khi anh nhìn thấy thời tiết này, trong tiềm thức cũng muốn chạy đến bên cạnh cô?
Chẳng lẻ thật sự giống như anh đoán, giữa cô và anh có chuyện xưa?
Đáy lòng của Lục Niệm Ca càng lúc càng buồn bực, anh chậm rãi xoay người, chạy đến cửa sổ sát đất của biệt thự, tiếng sấm cuồn cuộn, từng trân tia chớp, hạt mưa vỗ đùng đùng trên cửa sổ, truyền đến những âm thanh lộn xộn, đáy lòng Lục Niệm Ca càng phiền não không chịu nổi.
Anh sờ soạng trong túi nữa ngày, rốt cuộc móc ra một điếu thuốc, đặt ở bên môi, từ từ hút, nhìn mưa gió mãnh liệt, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, anh đang chạy trong mưa, trong tay còn cầm điện thoại di động, không ngừng an ủi: “Mạt Mạt, đừng sợ, anh đến ngay, ngoan”
Mạt Mạt.
Lục Niệm Ca lại nhăn mày, thậm chí anh còn có lúc dịu dàng và sủng nịch với một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509874/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.