Chương trước
Chương sau
Cô tự nhiên như vậy, làm cho tâm anh lạnh.
Cho dù tâm lạnh, nhưng thân thể vẫn chân thành lại rất nóng bỏng quay cuồng vì cô.
Đáy lòng rất trống rỗng.
Anh không có cảm giác, như cô gái kia chưa từng xuất hiện ở bên cạnh anh.
Có chút sợ.
Sợ, anh muốn tìm kiếm một chú tan ủi cho mình.
An ủi duy nhất là ở trong bóng tối, ôm cô, lúc thân thể anh liều mạng đòi lấy, anh sẽ cảm thấy, cô là người phụ nữ của anh.
Nghĩ tới đây, Lý Tình Thâm mới chậm rãi lấy điện thoại di động, dùng thân phận Enson, gửi một tin nhắn cho cô:【Đêm nay, tôi chờ em.】
Thật lâu, cô trả lời: 【Được.】
Lúc này anh mới ném điện thoại di động lên giường, nhìn núi xanh nước biếc ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng, vẻ mặt càng ngày càng trở nên lạnh nhạt, cuối cùng giống như không có biểu cảm.
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Trên cái thế giới này, phương thức biểu đạt tình yêu trực tiếp nhất, đó là làm yêu.
Lăng Mạt Mạt bị Enson đẩy tới trên giường, đặt ở dưới thân thể của anh, lúc cảm giác anh từng chút từng chút ở trên thân thể cô công thành cướp đoạt, cô không có cảm giác bi thương như lúc ban đầu, thay vào đó là tràn đầy hạnh phúc.
Âm thanh của cô rất mềm, rất nhẹ, dịu dàng khéo léo gọi tên của anh, anh sao có thể chịu được, động tác tự nhiên một lần so với một lần càng mạnh mẽ hơn.
Cũng không biết rốt cuộc giằng co bao lâu, Enson mới bằng lòng bỏ qua cho cô, toàn thân cô vô lực nằm ở trên giường, ngay cả động cũng không muốn động một cái, liềnđi vào giấc ngủ.
Enson vươn tay, ôm cô vào trong ngực, nghe hô hấp của cô, anh cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Nửa đêm, đột nhiên nổi lên mưa to, sấm sét vang dội.
Lăng Mạt Mạt vốn đang ngủ say, đột nhiên bị tỉnh lại, trong phòngrất tối, chỉ có thể nghe được tiếng sấm điếc tai, thân thể cô run rẩy kịch liệt.
Cô kinh ngạc mở to mắt, nghĩ đến lúc còn rất nhỏ, cũng là thời tiết sấm sét vang dội như vậy, ba ôm cô hôn cô một cái, còn không quên cho cô một chú gấu bông xinh đẹp, nói với cô, ra ngoài đón mẹ, bảo cô ngoan ngoãn chờ ở nhà.
Cô gật đầu, nhìn ba rời đi.
Sau đó thời tiết càng ngày càng xấu, lại mất điện, cô rất sợ, thân thể nho nhỏ co rúc ở trên giường, vẫn liên tục khóc.
Nhưng mà đợi cho cô khóc xé rách cổ họng, đến ngủ mê man tỉnh lại, ba mẹ vẫn chưa trở về.
Đúngvẫn chưa trở về.
Đêm đó thời tiết quá xấu, trên đường ba đón mẹ về nhà, thì xảy ra tai nạn xe cộ, chết ngay tại chỗ.
Cô từ khi đó, chỉ còn một mình ông cụ là người thân.
Cho nên, cô sợ sấm sét.
Trước kia có ông ôm cô, dỗ dành cô, ở cùng cô.
Sau này trưởng thành, ở trường học, phòng ngủ có người, hơn nữa thời tiết như vậy Giản Thần Hi sẽ trốn cùng cô □□.
Sau đó, Lục Niệm Ca cũng biết.
Là cô nói cho anh biết.
Lúc ấy Lục Niệm Ca đã làm một chút chuyện để cho cô đặc biệt cảm động, đó là lúc sấm sét đánh ầm ầm, chỉ có một mình cô, đúng lúc mất điện, cô sợ hãi khóc liên tục, gọi điện thoại cho Lục Niệm Ca.
Lúc ấy xe của Lục Niệm Cabị hỏng, không nói hai lời liền đội mưa, chạy đến, trèo qua lan can trường học.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.