Chương trước
Chương sau
Yêu giống như là một loại tín ngưỡng, thành kính đến thương tích đầy mình.
Lúc Lăng Mạt Mạt đọc đến câu này, chính cô cũng sợ ngây người.
Chưa bao giờ nghĩ tới Enson vậy mà lại có thể viết ra lời tốt đẹp và có cảm giác như vậy.
Ngay sau đó, lòng của Lăng Mạt Mạt lại run rẩy ầm ầm, tối qua Enson nói bận với cô là vì sửa chữa lời bài hát cho cô sao?
Máu của Lăng Mạt Mạt lại đột nhiên sôi trào lên, đáy lòng của cô lại có loại cảm giác ấm áp đó, tràn đầy tích tụ ở trong lòng, để cho cô đến nếm thử loại mùi vị hạnh phúc này.
Lăng Mạt Mạt không nhịn được nắm thật chặt điện thoại di động, khóe môi lặng lẽ từng chút từng chút nâng lên, thoáng nở rộ ra một nụ cười yếu ớt.
Lăng Mạt Mạt vẫn còn lộ ra một trận ngây ngốc, ngón tay mềm mại mới từ từ đánh một hàng chữ trên điện thoại di động, [Thật không ngờ anh lại có thể biết viết lời bài hát, mà còn kinh diễm như vậy!]
Lý Tình Thâm ngủ cũng chẳng hề yên lặng, sức khỏe của anh quá mẫn cảm với cồn, một khi đã uống, sẽ không thoải mái một khoảng thời gian rất dài, hiện tại rất không dễ dàng mới vừa nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, đột nhiên lại nghe thấy tiếng vang của điện thoại di động, hơi nhíu mày, cầm lên, thấy là Lăng Mạt Mạt gửi tới, lông mày lại dãn ra, khóe môi không kìm được lại mềm xuống, sau đó trả lời mấy chữ, [Cám ơn đã khen ngợi!]
Có thể là do ngủ muộn, toàn thân Lăng Mạt Mạt hơi mệt một chút, cũng không phải đặc biệt muốn rời giường, dứt khoát ở lại phía trên, sau đó từ từ gửi Wechat cho Lý Tình Thâm, [Không có khen ngợi chút nào, không có bất kỳ ngữ điệu cảm thán nào, đây là trần thuật, trần thuật sự thật.]
Lý Tình Thâm thấy những lời này, không nhịn được khẽ cười một tiếng, vừa muốn trả lời Lăng Mạt Mạt, lại nhận được vẻ mặt đáng yêu Lăng Mạt Mạt gửi tới, kèm theo một câu nói, [Em cảm thấy cuộc sống sau này của em sẽ tốt hơn rất nhiều!]
[Tại sao?] Lý Tình Thâm trả lời.
[Bởi vì có anh!] Lăng Mạt Mạt gửi tới một vẻ mặt cười gian.
[Tôi?] Lý Tình Thâm thực sự không hiểu ra sao, [Tôi có chút mơ hồ, không hiểu!]
[Đúng vậy! Nếu như tên biến thái kia để cho em điền lời bài hát, em có thể tìm anh giúp đỡ rồi!] Lăng Mạt Mạt gửi tới một vẻ mặt kiêu ngạo, lại bổ sung thêm một vẻ mặt uất ức, kèm theo một câu, [Anh hẳn không nhẫn tâm thấy chết không cứu như vậy chứ!]
Lý Tình Thâm cầm điện thoại di động, nhìn thấy những lời này, đột nhiên buồn bực cười một tiếng, [Có kinh khủng như vậy sao? Thậm chí còn dùng bốn chữ thấy chết không cứu này!]
[Có, đương nhiên là có!!!!!!!] Lăng Mạt Mạt sợ Enson không tin, tăng thêm mấy dấu chấm than phía sau.
[Được rồi, vì để cho em không chết, tôi đồng ý với em.] Trên mặt Lý Tình Thâm hiện lên một tầng dung túng và cưng chiều, trước sau như một nghiêm túc cùng nghiêm khắc, đụng phải cô gái này, toàn bộ cũng bị mất ranh giới cuối cùng.
[A… Tốt rồi! Anh thật tốt, yêu anh chết mất!] Trước kia Lăng Mạt Mạt thường nói yêu anh chết mất với Enson, thế nhưng bây giờ lúc đánh ra bốn chữ này, đáy lòng Lăng Mạt Mạt lại khẽ run lên, mặt không kìm được đỏ lên, hơi có chút chột dạ.
Nhưng mà, cực kỳ dễ nhận thấy Enson dường như đã quen với cách nói chuyện như vậy của cô, chỉ trả lời cô một nụ cười mỉm.
Lăng Mạt Mạt nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm kia, ánh mắt hơi lấp lánh, cô rất muốn nói với anh, lần này yêu anh chết mất là có thật lòng, nhưng mà cuối cùng lại trở thành một câu khác, [Gần đây anh không ở trong nước sao?]
[Tại sao lại hỏi như thế?]
Lăng Mạt Mạt trong nháy mắt im miệng, không biết trả lời thế nào, Enson lại gửi tới một dấu chấm hỏi, Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, nhanh chóng đánh một câu, [Bởi vì rất lâu rồi anh không tìm em!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.