Cô cẩn thận đọc một lần, cảm thấy hình như lần này có chút hài lòng, ngẩng đầu lên, thấy Lý Tình Thâm đang ngủ say, cô liền nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm xuất hiện tình trạng ngây ngốc, thấy thuốc trên bàn còn chưa động tới, liền nhíu nhíu mày, đứng dậy, xuống lầu rót một chén nước ấm.
Lúc Lăng Mạt Mạt trở lại phòng âm nhạc một lần nữa, Lý Tình Thâm đã tỉnh, trong tay đang cầm lời ca cô vừa mới viết ra xem.
Lăng Mạt Mạt nín thở đứng ở bên người Lý Tình Thâm, có chút hơi khẩn trương, nhưng cũng có chút mong đợi.
Vậy mà Lý Tình Thâm nhìn hơn nửa ngày, cầm một cây viết lêm, chỉ tìm một câu nói: “Cả lời ca, trừ một câu này, những thứ khác cũng không ý nghĩa!”
Ngón tay Lăng Mạt Mạt run lên, bỗng nhiên có một loại xúc động muốn bóp chết Lý Tình Thâm.
Cái gì gọi là không có ý nghĩa?
Chỗ nào không có ý nghĩa hả?
Cô cảm thấy đã đủ!
Lý Tình Thâm nhẹ nhàng ném lời ca cho Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt mím môi đưa tay nhận lấy, vừa lúc thấy Lý Tình Thâm nhìn về phía mình, cho dù trong ngoài đáy lòng tràn đầy không hài lòng đối với Lý Tình Thâm, nhưng vẫn vội vàng cong môi khéo léo kéo nụ cười, ngoan ngoãn nói: “Thầy, đã biết!”
Lý Tình Thâm ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt cao ngạo gật đầu một cái, ở dưới ánh đèn trong phòng chiếu xuống, vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt có chút không chân thật.
Lăng Mạt Mạt phùng miệng, xoay người vừa muốn tránh ra, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509855/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.