Lăng Mạt Mạt càng nghĩ, toàn thân càng run lên, cô hận, hận tới chết!
Cô hận đến cắn răng nghiến lợi!
Lăng Mạt Mạt nhìn hình ảnh trên ti vi, toàn bộ đều biến thành chỉ trích cô, lời nói như vậy không thể chịu nổi, cuối cùng cô không chịu được nữa, xoay người cầm lấy điều khiển tivi, ném mạnh về phía màn ảnh tivi.
Âm thanh đập vỡ cực kỳ vang dội, đã quấy rầy người bên ngoài, có người gõ cửa, đi vào, Lý Tình Thâm lại vẫy tay để cho người ta lui ra ngoài, ngay sau đó lại nhỏ giọng đáp lời điện thoại hai câu, liền ngắt điện thoại.
Lăng Mạt Mạt chưa hết giận, cầm tất cả đồ có thể đập, ném về phía TV!
Cô quật cường nén nước mắt, không để cho mình khóc lên.
Mãi cho đến cuối cùng, cô đem tất cả đồ gì đó có thể cầm, cũng đập không còn gì cả, cả người cô mới dần dần mất đi sức lực, đứng ở nơi đó, hơi thở hổn hển.
Bên trong phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Nét mặt Lăng Mạt Mạt cực kỳ lạnh nhạt, trong lúc bất chợt cô liền kêu một tiếng, đi về phía cửa.
Lúc này Lý Tình Thâm mới bước chân, từng chút từng chút tới bên cạnh cô, bắt được tay của cô, âm điệu cực kỳ lạnh lẽo nói: "Cô muốn đi làm gì?"
Lăng Mạt Mạt mím môi, muốn mặc kệ kiềm chế của Lý Tình Thâm, tuy nhiên lại phát hiện căn bản không có cách nào tránh thoát người đàn ông này, liền quay đầu lại, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Lý Tình Thâm, cô cắn môi, liền lung lay thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509817/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.