Giản Thần Hi thấy một màn như thế, hơi hiện lên ý cười lạnh, mà Lục Niệm Ca ngồi ở bên cạnh cô ta, chỉ là lạnh nhạt nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Toàn thân Lăng Mạt Mạt đều cảm thấy lạnh lẽo tới cực điểm, cô nghe những ký giả kia nói ra được những lời nói không chịu nổi, ngực tức giận, không thể tiếp tục đè nén xuống!
Cái gì gọi là cô không có liêm sỉ, quyến rũ Lục Niệm Ca? Bọn họ biết cái gì? Giữa cô và Giản Thần Hi, rõ ràng làm tiểu tam chính là Giản Thần Hi! Không phải Lăng Mạt Mạt cô!
Cái gì gọi là phản bội? Người chân chân chính chính phản bội là Lục Niệm Ca, anh ta phản bội tình yêu của bọn họ! Không phải Lăng Mạt Mạt cô!
Cái gì gọi là có ân không báo đáp? Năm chữ này, nên hỏi chính Giản Thần Hi! Ban đầu ta đêm khuya nóng sốt là ai thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc ta? Ban đầu lúc ở quán Dạ Sắc là ai bị ba người khi dễ là ai nhảy ra ngăn cản trước mặt cô ta đầu tiên?
Những lời mắng cô kia, rõ ràng là nên mắng Giản Thần Hi và Lục Niệm Ca đấy!
Tại sao đều chuyển lêm trên người cô?
Cô hiến thân tiến vào ES, cô ở học trò của Lý Tình Thâm, là vì cái gì?
Không phải là mơ ước, không phải là muốn chứng minh cho Giản Thần Hi nhìn sao?
Nhưng bây giờ thì sao?
Cái gì cũng không có!
Cũng bởi vì ba câu thật đơn giản này của Lục Niệm Ca, cô thật vất vả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509815/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.