Lăng Mạt Mạt trợn to hai mắt, ánh mắt cô mờ mịt, từng chút từng chút trở nên sáng rõ, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, dần dần hoàn hồn, sau đó mới nghĩ đến Lý Tình Thâm rốt cuộc nói những gì.
Lời của hắn, mang theo nghiêm trọng xem thường.
Mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ Lý Tình Thâm sẽ quan tâm và lo lắng cho mình, nhưng vừa mới cô đã nhìn thấy, cho nên mới không kiềm chế được mà buộc miệng nói ra, thậm chí bản thân cô cũng có chút hoài nghi đó là ảo giác của mình, nhưng không nghĩ tới lúc bị anh trực tiếp giễu cợt như vậy, đáy lòng vẫn có chút mất mác nhỏ.
Quan trọng hơn là, nó có chút đả thương người.
Cô thừa nhận, anh rất xuất sắc, rất hoàn mỹ, cô cũng thừa nhận, cô không xứng với hắn, thậm chí cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới cô và anh sẽ như thế nào, nhưng khi anh dứt khoát tuyên bố sự thật, cô lại vẫn bị tổn thương sự tự ái.
Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, đáy mắt thoáng hiện lên một chút bi thương và ảm đạm.
Lý Tình Thâm vẫn luôn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, tỉ mỉ quan sát cô, lúc thấy cô khổ sở, đáy lòng của anh trong lúc bất chợt truyền đến một trận đau sót, suýt nữa làm cho cảm xúc của anh bị mất khống chế.
Ánh mắt của anh lóe ra đủ loại mâu thuẫn rối rắm, rõ ràng yêu không thể biểu hiện, rõ ràng là yêu lại muốn che giấu, rõ ràng là yêu lại sợ mất đi, loại này đè nén, loại khống chế này, loại sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-thinh-sung-co-vo-ngang-nguoc-cua-tong-giam-doc-than-bi/1509792/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.